Thấy Trương Đại Thiểu uống cạn chén rượu kia, sắc mặt Mẫu Đơn bắt đầu thay đổi, lo lắng, hối hận, tự trách, rất phức tạp.
Về phần trong lòng Mẫu Đơn nghĩ thế nào, Trương Đại Thiểu cũng không biết, hắn không dùng Ma Đồng Thuật đọc tư tưởng của Mẫu Đơn, Trương Đại Thiểu chỉ làm vậy đối với kẻ thù mà thôi, mà Mẫu Đơn, chính là bạn hắn.
- Mẫu Đơn, cô cho cái gì vào rượu vậy?
Trương Đại Thiểu trực tiếp mở miệng hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm Mẫu Đơn:
- Lúc cô cho thuốc, tôi đã thấy.
- A!?
Mẫu Đơn lắp bắp, với tính tình của cô mà còn phải thét lên kinh hãi, lại trách cứ chất vấn Trương Đại Thiểu:
- Vậy tại sao anh còn uống?
- Tôi tin cô sẽ không hại tôi.
Trương Đại Thiểu mỉm cười.
Mẫu Đơn ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Trương Đại Thiểu không nói ra lời, bỗng nhiên run run bả vai khóc rống lên, mắng:
- Anh là đồ ngốc! Anh biết tôi bỏ thuốc anh mà còn uống!?
Nói xong cũng không nói tiếp được nữa là oa oa khóc lớn lên, ngẩng đầu, rưng rưng nói:
- Là, là xuân dược! Ngoài cửa còn có phóng viên.
Thì ra là có chuyện như vậy! Trương Đại Thiểu bừng tỉnh hiểu ra, đây là có người muốn chỉnh mình nha!
Không thể không nói, chiêu này cũng thật tuyệt, một năm trước Trương Đại Thiểu cũng là vì vậy mới phải chật vật chạy trốn khỏi Yến Kinh, một năm sau trở về Yến Kinh lại bị dụ vào khách sạn hãm hại nữ sinh để đưa ra ánh sáng, người kia đã biết trước là đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-tien-y/1407120/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.