Ác mộng của Lưu Uy còn lâu mới chấm dứt, chỉ nghe thấy Trương Đại Thiểu tiếp tục nói:
- Để tránh việc có người của mày lại đây ngăn cản, cho nên tao ta sẽ tốc chiến tốc thắng, mày, đã chuẩn bị hưởng thụ tốt chưa?
- Bốp!
Lưu Uy còn chưa kịp trả lời, Trương Đại Thiểu đã tát thêm một cái, một cái tát kia mọi người nhìn thấy mà ghê người, người Lưu Uy to lớn như vậy lại lăn lốc trên mặt đất!
Lảo đảo té lăn trên đất, không thể trở mình!
Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ, mọi người hóa đá toàn bộ, ngay cả những phóng viên muốn lấy được tin giật gân cũng quên chụp ảnh.
Khóa miệng Lưu Uy chảy ra một vết máu, run rẩy từ trên mặt đất bò lên, kinh sợ tới cực điểm, hối hận tới cực điểm, lại phẫn nộ tới cực điểm, mình đường đường là một đại thiếu gia, lại bị đánh trước mặt phóng viên!
- Người đâu!
Lưu Uy đập mạnh một cái trên mặt đất, vừa định kêu hai chữ này, bỗng nhiên cảm giác được cảm giác tim đập nhanh, giống như là mình là một người đứng trên vách núi đen cao vạn trượng, nhìn xuống sườn dốc, không thể chịu đựng!
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy Trương Đại Thiểu trước mặt lộ ra một cụ cười khẽ, nhưng làm cho Lưu Uy lạnh tim, giống như chân chính gặp được ma quỷ vậy!
- Mày tự động cầu xin tha thứ, hay tao đánh để mày cầu xin tha thứ?
Trương Đại Thiểu hỏi từ từ, người ngoài không nhìn ra cái gì, uy áp của thần thức phóng đến trước mặt Lưu Uy.
Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-tien-y/1407076/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.