- Thị trưởng, vừa nhận được tin tức, Giang Nguyên đã đến Bắc Kinh rồi. Tỉnh trưởng Bạch đích thân đưa đến phi trường.
Gương mặt của thư ký có chút quái dị báo cáo với Thị trưởng Lâm.
Nghe được tin tức này, Lâm Hướng Tiền cũng không khỏi cảm thấy sửng sốt, sau đó chuyển ánh mắt sang thư ký, giống như không tin tưởng chuyện này.
'Thư ký nhẹ nhàng gật đầu. Y hiểu suy nghĩ của 'Thị trưởng Lâm. Vừa nãy y nhận được tin tức đó cũng phản ứng như vậy.
- Đến Bắc Kinh? Hắn đến đó làm gì chứ?
Lâm Hướng Tiền ngẩng đầu nhìn trần nhà, lẩm bẩm.
- Giả vờ giả vịt.
Lâm Mẫn nằm trên giường bệnh, sớm đã nghe thấy lời nói của Thị trưởng Lâm và thư ký, liền hữ lạnh:
- Cha, tiểu tử này nhất định là to miệng, không còn mặt mũi nào nữa nên tìm cớ bỏ đi. Nếu đã to miệng rồi mà không có hành động gì, làm sao còn mặt mũi mà ở lại Vân Giang. Hừ, làm bộ làm tịch.
Nghe Lâm Mẫn nói, Lâm Hướng Tiền ngẩn người, suy nghĩ đang hỗn loạn giống như có chút đầu mối, không nhịn được mà gật đầu, thở phào nhẹ nhõm. Người ở trong quan trường lâu sẽ dễ dàng khiến cho suy nghĩ hỗn loạn, nhưng con trai của ông vẫn nhìn thấu. Suy nghĩ của tuổi trẻ nên để tuổi trẻ đoán.
Lâm Hướng Tiền tự an ủi mình như vậy.
Trong lúc Lâm Hướng Tiền tự an ủi mình, Khương lão lại không thể không suy nghĩ yêu cầu của Giang Nguyên. Bởi vì Giang Nguyên quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3512814/chuong-1030.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.