- Giang Nguyên, cậu thật sự phải đi sao? Cái này không nên miễn cưỡng. Mấy năm nay tôi cũng mệt mỏi rồi, cũng đã đến lúc phải...
Mặc dù đã đưa đến sân bay, nhưng vẻ mặt của Tỉnh trưởng Bạch vẫn cảm khái nhìn Giang Nguyên, khuyên nhủ:
- Kỳ thật thì không cần phải như thế.
Nhìn vẻ mặt chân thành của Tỉnh trưởng Bạch, Giang Nguyên cười nói:
- Tỉnh trưởng cứ yên tâm đi. Tôi nợ ngài một nhân tình, nhất định sẽ trả lại cho ngài.
Nói đến đây, nhìn Tỉnh trưởng Bạch sắp lên tiếng, Giang Nguyên gật đầu nói:
- Tôi cũng chỉ là cố hết sức thôi. Yên tâm đi, đến giờ tôi lên máy bay rồi.
Nhìn Giang Nguyên chậm rãi bước lên lầu, gương mặt Tỉnh trưởng Bạch tràn đầy phiền muộn, nhẹ nhàng thở dài.
- Tỉnh trưởng, Giang...Tổ trưởng Giang thật có thể...
Thư ký một bên nhìn Giang Nguyên biến mất trên lầu, nhịn không được nhìn Tỉnh trưởng, do dự một chút rồi nói.
Tỉnh trưởng Bạch lắng lặng nhìn lên cầu thang đã không còn bóng người, lắc đầu nói:
- Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết, không biết đâu.
Đúng vậy, không người nào biết lần này Giang Nguyên đến Bắc Kinh có thể thành công hay không Bởi vì nó không có khả năng. Nếu không phải hiểu rõ Giang Nguyên, hơn nữa tăng tầng lớp lớp sau lưng hẳn khiến người ta kinh ngạc đến cực điểm. Tỉnh trưởng Bạch cũng không có khả năng nói không biết mà nói thẳng là không có khả năng.
Thấy Giang Nguyên lù lù xuất hiện, Dương lão có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3512813/chuong-1029.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.