- Điện thoại của Dương lão gia tử?
Giang Nguyên cau mày, ánh mắt hiện lên chút ngoài ý muốn. Có thế khiến cho Dương lão gọi thắng đến đây, nói rõ có chuyện gì đó rất quan trọng. Nếu không thì đã trực tiếp nhắn cho tổ thông tin truyền tin lại rồi.
Giang Nguyên không dám chậm trễ. Sau khi xác nhận tình huống của Tiểu Bảo đã ổn, liền bước nhanh đến bàn công tác, căm lấy điện thoại.
- Giang Nguyên, bọn họ nói cậu không khỏe?
Câu đầu tiên của Dương lão làm cho Giang Nguyên rất cảm động.
- Không sao đâu, chỉ bị thương nhỏ thôi ạ.
Giang Nguyên cười đáp.
- Bây giờ cháu đã không có việc gì nữa rồi
- Bị thương? Thật sự không sao chứ?
Nghe Giang Nguyên nói bị thương, giọng nói Dương lão ngưng trọng hơn rất nhiều, quan tâm hỏi thăm lần nữa.
Đợi sau khi Giang Nguyên xác nhận không có việc gì, giọng nói của Dương lão mới tạm thoải mái lại, sau đó hỏi tiếp:
- Tình huống Tiểu Bảo đã ổn định chưa?
- Cảm ơn ngài đã quan tâm, tình huống tạm thời cũng không tệ lắm.
Vừa có được thuốc ức chế, tâm trạng Giang Nguyên rất là tốt.
Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Nghe Giang Nguyên nói, Dương lão cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nói thật, ông cũng rất quan tâm đến cậu bé.
- Giang Nguyên, bây giờ tình huống rất không tốt. Cậu nhất định phải xử lý triệt để bên kia một chút
- Tình huống không tốt?
Giang Nguyên cau mày hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3487068/chuong-907.html