Nhìn Giang Nguyên chậm rãi bước xuống xe, cộng thêm Phan Hiểu Hiểu gương mặt vẫn còn ửng đỏ, ánh mắt mọi người liền hiện lên sự kính sợ.
Mặc dù đám công tử ca và đại tiểu thư này phần lớn là con cháu của quan lại cấp cao ở Bắc Kinh, nhưng thân phận còn thua cả Trương Nghĩa Quân, chứ đừng nói chỉ có thể so sánh với Viên Nhất Chương.
Cho nên, mọi người đối với một người dám ra tay đánh Trương Nghĩa Quân, thậm chí còn có dũng khí làm Viên Nhất Chương mất mặt như thế này, hơn nữa kỹ thuật lái xe vô cùng kinh khủng như Giang Nguyên, lại càng thêm kính sợ vài phần.
Nhìn ánh mắt toát lên thần sắc phức tạp của mọi người, Giang Nguyên mỉm cười, cũng không lên tiếng, chỉ cùng với Phan Hiểu Hiểu bước đến bên cạnh La Lệ và Miêu Miêu, sau đó ngửa đầu nhìn màn hình. Lúc này Viên Nhất Chương vừa mới qua khúc cua cuối cùng, xem ra rất nhanh có thể trở về.
- Hiểu Hiểu, có phải rất kích thích, rất sảng khoái hay không?
La Lệ ôm cánh tay Phan Hiểu Hiểu, ánh mắt hiện lên sự hưng phấn và hâm mộ.
- Cũng không tệ lắm.
Nhắc đến chuyện này, giọng nói của Phan Hiểu Hiểu hưng phấn vô cùng.
Nhìn biểu hiện vui vẻ của Phan Hiểu Hiểu, vẻ mặt La Lệ vừa hâm mộ vừa ghen ghét, chuyển sang Giang Nguyên, gắt giọng:
- Giang Nguyên, lần sau anh nhớ phải mang tôi theo đó.
Giang Nguyên nhún vai, sau đó gật đầu cười nói: - Được, không thành vấn đề. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3410225/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.