“Nhị Hỉ, xin lỗi nhé, sau này chị dâu sẽ không nói những lời như vậy nữa”.
Vẻ mặt Trương Ngọc Hương nhìn Lưu Nhị Hỉ đầy áy náy, trong lòng cũng có tâm sự, làm cô không còn tâm trạng ăn uống gì nữa.
“Chị ăn no rồi Nhị Hỉ, đi ngủ trước đây, chút nữa em thu dọn bát đũa để vào trong bồn là được, để mai chị rửa cho…”
Trương Ngọc Hương tìm đại một cái cớ, chuẩn bị đứng lên về phòng.
Nhìn vẻ mặt không vui của Trương Ngọc Hương, Lưu Nhị Hỉ còn tưởng mình nói nặng lời rồi.
Vội kéo bàn tay nhỏ non mềm của Trương Ngọc Hương, nói nhỏ: “Chị dâu, xin lỗi nhé, ban nãy có lẽ là em nói nặng rồi, nhưng em thật sự không có ý đó!”
“Không sao, không trách em đâu Nhị Hỉ, là vấn đề riêng của chị dâu, em mau ăn cơm đi…”
Mặt Trương Ngọc Hương phiếm hồng, vội rút tay từ lòng bàn tay Lưu Nhị Hỉ, nở nụ cười miễn cưỡng, bước về phòng mình.
Lưu Nhị Hỉ bất lực gãi gãi đầu, cũng không biết đã đắc tội cô ở đâu, uống một hơi hết bát canh gà, rồi vội về phòng dọn dẹp lại.
Lưu Nhị Hỉ rửa bát xong, người cũng ra đầy mồ hôi, liền chạy ra phòng tắm xả cái cho mát, thấy phòng chị dâu đã tắt đèn, hắn vốn muốn tìm cô nói chuyện, đành chỉ có thể quay về phòng.
Lưu Nhị Hỉ nằm thẳng cẳng trên giường, trong đầu không khỏi hiện ra cơ thể nõn nà của Hàn Tố Phân, chả trách người ta nói, chưa chơi qua gái thì không tính là đàn ông. Mùi vị tiêu hồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-nhan-sinh/543208/chuong-43.html