“A!”
Trương Ngọc Hương nhìn thấy Lưu Nhị Hỉ xông vào liền hét lên một tiếng, bàn tay nhỏ bé vội vàng dừng lại động tác, vẻ mặt của cô đỏ bừng, cô xấu hổ trợn mắt nhìn hắn.
“Sao em vào mà không gõ cửa thế…”
Ánh mắt của Lưu Nhị Hỉ nóng rực, hắn nhìn quả dưa chuột được cắm vào “cô bé” của Trương Ngọc Hương được hơn nửa khúc, ngọn lửa ham muốn vừa mới dập tắt trong lòng hắn lại nhen nhóm bùng lên mãnh liệt.
“Chị dâu, em, em quên mất…”, Lưu Nhị Hỉ lúng túng gãi đầu, ngượng ngùng cười một tiếng.
Trương Ngọc Hương đỏ bừng cả mặt, vội vã rút quả dưa chuột ra, cô dùng tay che chắn hai quả bưởi to tròn mềm mại mà vô cùng nảy nở trước ngực kia, da thịt đỏ như con tôm lột vì xấu hổ, cô quyến rũ hừ một tiếng.
“Vậy, vậy em còn không mau đi ra ngoài ngay…”
“Ô… Em đi ra ngay đây…”
Lưu Nhị Hỉ lưu luyến không nỡ nhìn sang chỗ khác, khó khăn lắm hắn mới dời được ánh mắt khỏi người Trương Ngọc Hương.
“Thế em đi nhé, chị dâu, em đi nấu cơm trưa…”
Lưu Nhị Hỉ vội vã đóng chặt cửa phòng của Trương Ngọc Hương, quả thực hắn rất sợ bản thân sẽ không nhịn được mà lập tức bổ nhào tới. Hắn chạy nhanh xuống dưới bếp lo chuyện bếp núc.
…
“Chị dâu, cơm nấu xong rồi, mau đến ăn cơm thôi…”
“Ừ, đến đây…”
Trương Ngọc Hương đáp lại một tiếng, từ trong phòng đi ra, nét mặt của cô đỏ ửng, quả nhiên là cô vẫn chưa hết ngại ngùng bởi vì chuyện lúc nãy.
“Phải rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-nhan-sinh/543194/chuong-29.html