Meo meo…
May mà Lưu Nhị Hỉ đầu óc lanh lẹ, vội giả tiếng mèo kêu, thầm mong có thể gạt được.
“Ồ, thì ra là tiếng mèo kêu…”
Mặt Trương Ngọc Hương ửng hồng, không kìm được thở phào một hơi. Mình chỉ là một người phụ nữ bình thường, anh cả của Lưu Nhị Hỉ lại quanh năm đi vắng, cái cảm giác trung trinh thờ chồng sống ấy, từ lâu đã làm cho cô nổi lên cảm giác đói khát khó chịu, nên mới đi xuống phòng bếp lấy một quả dưa chuột để thỏa mãn dục vọng và hiu quạnh của mình.
“Ôi”, Trương Ngọc Hương thở dài một hơi, không nhịn được tự nói với mình, “nếu cái đó của Nhị Hỉ mà dùng được thì tốt quá…”
Lúc này, Lưu Nhị Hỉ ở bên ngoài cửa sổ nghe được tiếng của chị dâu, cả người ngây ngốc.
Chị dâu mà lại nói những lời như vậy, không lẽ chị ấy cũng thích mình? Lòng Lưu Nhị Hỉ gợn sóng, chỉ hận không thể lập tức xông vào trong nói với chị dâu một tiếng, chị dâu, cái thứ đó của em dùng được rồi!
Lưu Nhị Hỉ hít sâu một hơi khí lạnh, hình ảnh người anh cả Lưu Đại Trụ của mình đột nhiên nhảy ra trong não.
Hắn vội lắc mạnh đầu mình, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại. Tuy rằng Lưu Đại Trụ đối xử với Trương Ngọc Hương chẳng ra gì, nhưng dù sao đó cũng là chị dâu của hắn, chỉ cần cô với anh cả vẫn còn quan hệ vợ chồng, thì chính mình không được làm chuyện quá giới hạn, nhưng nếu hai người họ thật sự ly hôn rồi…
Lưu Nhị Hỉ từ từ lủi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-nhan-sinh/264896/chuong-10.html