Lúc này, Lưu Nhị Hỉ đang trốn trong tủ quần áo với nét mặt khó hiểu, cái lão khốn nạn này không vì tiền, vậy tại sao lão ta còn muốn chiếm đất của nhà mình?
“Hử?”, vẻ mặt Hàn Tố Phân sửng sốt cũng có chút khó hiểu: “Không vì tiền, thế vì cái gì, sao ông vẫn làm chuyện này?”
“Khà khà…”, cười khà khà một tiếng, nét mặt của Vương Gia Lạc đột nhiên lcó thêm vài phần nham hiểm.
“Còn không phải tại chị dâu xinh đẹp của Lưu Nhị Hỉ hay sao, cái vóc dáng quyến rũ kia quả thật khiến người ta hưng phấn! Nếu như được ngủ với cô ta một đêm, anh còn không sướng chết à!”, Vương Gia Lạc cười dâm đãng mấy tiếng, trông điệu bộ khiến người ta vô cùng chán ghét.
“Anh cũng từng tìm Trương Ngọc Hương để nói qua chuyện này, chỉ cần cô ta ngủ với anh một đêm, anh sẽ trả mảnh đất này cho nhà bọn họ. Ôi, thật đáng tiếc, con người Trương Ngọc Hương đúng là chỉ bảo thủ cố chấp”, Vương Gia Lạc lắc đầu một cái, ra vẻ vô cùng tiếc nuối.
“Bố tiên sư nhà ông, lòng dạ ông sao mà gian xảo dữ vậy! Ông không sợ, chồng của người ta đến tìm ông gây chuyện à!”, chán ghét nhìn Vương Gia Lạc một cái, Hàn Tố Phân vô cùng tức giận nói.
Hàn Tố Phân có chút lo âu nhìn về phía tủ quần áo, quả thực là cô ta có chút sợ Lưu Nhị Hỉ ở trong tủ quần áo sẽ nhảy ra, đánh cho gã trưởng thôn này một trận.
Lúc này, Lưu Nhị Hỉ ở bên trong tủ quần áo cũng căm phẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-nhan-sinh/264895/chuong-9.html