Chỉ nhìn thấy trong rừng cây rậm rạp có hai cơ thể trắng nõn nà cứ như hòa quyện lấy nhau, đang thở hổn hển chuyển động lên xuống.
Lúc này Lưu Nhị Hỉ đứng trong bụi cây bên cạnh trố mắt ra nhìn, không ngờ trưởng thôn lại tòm tem với góa phụ Hàn, lão khốn nạn này cũng thật là phong lưu, một người đàn bà xinh đẹp như vậy không ngờ lại bị ông ta hạ gục.
Mẹ kiếp, hôm nào mình sẽ đi tìm ông ta, bắt ông ta trả lại mấy mẫu đất đã chiếm đoạt của nhà mình, nếu không, hừ, mình sẽ nói chuyện này cho vợ ông ta biết, đúng rồi, hỏi thử chị dâu xem có được không.
“Chị dâu à, lúc về chúng ta hãy đi uy hiếp lão khốn nạn này, bắt lão trả lại đất cho nhà ta, nếu không chúng ta sẽ tung chuyện này ra ngoài khiến lão mất chức trưởng thôn…”, Lưu Nhị Hỉ khẽ đẩy Trương Ngọc Hương, ánh mắt tràn đầy sự vui mừng.
Tuy nhiên Trương Ngọc Hương lúc này dường như không nghe thấy gì, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào cảnh mây mưa của góa phụ Hàn và Vương Gia Lạc ở phía trước, xấu hổ đỏ bừng mặt.
“Chị dâu?”
Thấy Trương Ngọc Hương chẳng phản ứng gì, Lưu Nhị Hỉ vẫn tưởng rằng cô không nghe thấy, khó hiểu nhìn cô rồi lại gọi một tiếng.
Nhưng Trương Ngọc Hương lúc này giống như bị thôi miên vậy, rõ ràng nghe thấy giọng nói của Lưu Nhị Hỉ nhưng lại không có chút phản ứng nào.
Lưu Nhị Hỉ không nhịn được bèn đẩy nhẹ Trương Ngọc Hương, vì hai người đang nằm bò trên cỏ, bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-nhan-sinh/264889/chuong-3.html