“Nhị Hỉ, em còn đờ đẫn ra đó làm gì, mau giúp chị thoa đều sữa tắm đi!”, chưa đợi Lưu Nhị Hỉ lên tiếng nói gì, Trương Ngọc Hương đã tức giận lườm hắn một cái.
Chầm chậm quay người lại, Trương Ngọc Hương bôi sữa tắm lên vùng ngực. Hai ngọn núi nhỏ trắng bóc khẽ rung rung theo từng động tác của cô.
“Ờm…”, hai mắt nóng bừng, Lưu Nhị Hỉ cũng không quan tâm tới biến hóa trên cơ thể, bàn tay to bè và thô ráp chầm chậm đến gần chị dâu.
Hắn xoa đều sữa tắm lên vùng lưng của Trương Ngọc Hương, cảm giác làn da ẩm ướt mịn màng ấy giống hệt như quả trứng gà vừa bị bóc vỏ.
“Chị dâu, chị, chị thơm quá đi mất…”, mùi thơm của sữa tắm quyện cùng mùi hương cơ thể thoang thoảng của Trương Ngọc Hương bay vào khoang mũi Lưu Nhị Hỉ, khiến hắn không nén được mà tuôn lời khen thưởng.
“Vậy hả, Nhị Hỉ, em có muốn lại gần hơn, ngửi thử không?”, Trương Ngọc Hương cười ngọt ngào, đột nhiên muốn trêu ghẹo hắn em chồng không “được việc” của mình.
Ực… ực…
Lưu Nhị Hỉ nuốt nước bọt, nhìn Trương Ngọc Hương cực kỳ xinh đẹp trước mặt mình, run run đáp: “Chị dâu… thật… thật chứ ạ…”
Khanh khách cười một tiếng, Trương Ngọc Hương khẽ mắng: “Được nhiên là thật rồi, nhưng em phải nhắm mắt vào đấy nhé…”
Ôi, tiếc thật, cho dù em ngửi rồi cũng không có gì hết, ai bảo “con chim non” của em không dùng được, nếu không thì chị đã… Trương Ngọc Hương nhìn Lưu Nhị Hỉ mà thở dài.
Lòng dạ dao động, Lưu Nhị Hỉ dí mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-nhan-sinh/264888/chuong-2.html