Thời gian làm việc vui vẻ buổi sáng trôi qua rất nhanh, Lâm Phi Vũ nhanh chóng đứng dậy đi đến căng tin.
"Phi Vũ." Lâm Phi Vũ vừa bước vào căng tin thì có người hét lên từ phía sau.
Anh xoay người lại thì thấy thấy An Lập Đông đang dẫn Lưu Minh đến căng tin.
"Đội trưởng, anh Lưu." Lâm Phi Vũ mỉm cười chào hỏi.
"Phi Vũ, cậu khách sáo rồi, cậu gọi Lưu Minh là anh Lưu, mà tại sao cậu lại gọi tôi là đội trưởng, chúng ta đều là anh em, đừng gọi đội trưởng, đội trưởng nữa." An Lập Đông đi tới, võ võ vai Lâm Phi Vũ nói.
Trong toàn bộ công ty ai mà chả biết bây giờ Lâm Phi Vũ là thư ký riêng của sếp Vu, đây chính là một bước lên trời đấy.
Về sau, ít nhiều gì cũng phải dựa vào Lâm Phi Vũ. "Được." Lâm Phi Vũ khẽ gật đầu.
Ba người họ cùng gọi một phần đồ ăn và ngồi ăn cùng nhau, thỉnh thoảng họ cũng cười nói vui vẻ với nhau.
Lâm Phi Vũ cũng khá thích nói chuyện với họ, loại cảm giác không phải kiềm chế này rất tốt.
Sau khi ăn xong ở dưới căng tin, Lâm Phi Vũ trở về văn phòng làm việc chợp mắt một lát, vào buổi chiều, anh nhận được một cuộc điện thoại lạ.
"Ai vậy?" Lâm Phi Vũ hỏi.
"Sư phụ, là tôi, Tiểu Minh." Giọng nói cung kính của Lý Đạo Minh phát ra từ trong điện thoại.
Lâm Phi Vũ:...
Con bà nó, ông ấy cũng đã ngoài 70 tuổi, thế mà còn tự xưng là Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-cuong-y/3597815/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.