“Được, chú Lưu.” Đàm Lệ Duy khách sáo đáp, sau đó đi ra ngoài.
“Chú ơi, cháu xin lỗi.” Lưu Chí Cường không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao thì xin lỗi trước chắc chắn sẽ không sai.
“Cháu làm chú thất vọng quá, cháu suýt thì hại chết bản thân, hại chết chú rồi đó.” Lưu Đông Lâm lộ vẻ thất vọng lắc đầu.
“Chú ơi, rốt cuộc anh ta là ai vậy?” Lưu Chí Cường dò hỏi.
“Hôm qua chú bị bắt cóc." Lưu Đông Lâm nhớ lại chuyện xảy ra vào hôm qua, đến bây giờ vẫn cảm thấy sợ hãi.
“Hả? Lúc nào vậy chú?”
Nghe vậy, Lưu Chí Cường giật cả mình.
“Là vào buổi tối ngày hôm qua.”
Sau đó, Lưu Đông Lâm kể lại nguyên nhân mọi chuyện và toàn bộ quá trình cho Lưu Chí Cường nghe, còn nhắc đến chuyện Lâm Phi Vũ cứu mình như thế nào.
Nghe vậy, Lưu Chí Cường sợ tái mặt, suýt chút nữa thì đứng không vững.
Phần áo sơ mi ở sau lưng ướt đẫm từ lúc nào cũng không biết, đến bây giờ anh ta vẫn không thể bình tĩnh lại.
Thảo nào chú của anh ta lại sợ người đó đến vậy, anh hoàn toàn không phải là người, mà là thần.
“Biết tại sao chú lại đánh cháu rồi chứ?” Lưu Đông Lâm thở dài.
“Cháu biết... Biết rồi.” Lưu Chí Cường nuốt nước bọt, chợt cảm thấy vừa sợ hãi vừa kính nể Lâm Phi Vũ.
“Một số thói hư tật xấu của cháu cũng cần phải thay đổi, chơi thì chơi nhưng đừng có gây chuyện.” Lưu Đông Lâm biết cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-cuong-y/3597790/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.