Trở lại vương phủ, Phong Lam nhìn bức họa trên bàn học không chớp mắt, Linh nhi thật sự đẹp quá, thanh nhã thoát tục như tinh linh của núi rừng! Phong Lam cứ ngơ ngác nhìn bức họa Linh nhi đến mất ăn mất ngủ...
"Phong Hành!!" Phong Nhạc gọi Phong Hành lại: "Mau lên, giúp ta một tay bắt lấy tiểu miêu mễ!" Vừa mới dứt lời, một con mèo nhỏ nhảy đến trước mặt Phong Hành, Phong Hành thấy bộ dáng Phong Nhạc đuổi bắt đến toát mồ hôi hột mà buồn cười.
"Còn ngây ra đó nhìn ta làm gì?! Mau bắt con mèo lại đi!" Phong Nhạc nhìn thấy ánh mắt Phong Hành cười nhạo liền không thoải mái. Phong Hành ngồi xổm xuống nhỏ nhẹ gọi mèo con: "Mèo méo meo mèo meo, lại đây nào!" Mèo con giống như u mê chạy chậm đến bên Phong Hành, Phong Hành ôm mèo con đến trước mặt Phong Nhạc nói: "Cho ngươi nè!".
Phong Nhạc ôm tiểu miêu mễ nói: "Meo meo meo meo, đừng sợ. Cho em uống thuốc xong em sẽ không đau nữa!" Nghe Phong Nhạc nói Phong Hành không nhịn được hỏi: "Ngươi cho nó uống thuốc làm chi?".
"Nó nhảy từ trên tường xuống, ta nghĩ nó nhất định bị thương rồi, cho nên mới bắt nó lại cho nó uống thuốc, nhưng nó không chịu uống mà còn chạy mất!" Phong Nhạc vừa nói vừa vuốt lông mèo con. Phong Hành không muốn nhiều lời xoay người bước đi.
"Đệ không cần ta cám ơn đệ giúp ta bắt tiểu miêu mễ sao?" Phong Nhạc hỏi. Phong Hành không dừng lại cước bộ ly khai, lưu lại Phong Nhạc ôm mèo con tức giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-nguyet-phong-hoa/3446473/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.