Mộ Phong ngồi trên mặt cỏ, tay chạm đến tử ngọc, tử ngọc này sờ vào thật mượt mà thật ấm áp. Mộ Phong bỏ tử ngọc vào trong ngực, gió thu mát mẻ thổi tung tóc Mộ Phong. Nó đứng dậy đi về hướng thành trì...
"Húc ơi!".
"Cha ơi!".
Phong Húc nhìn lại, giật cả mình. Vợ con của y đều đã đến cả rồi? Đây không phải là mộng chứ?!
"Húc, sao đệ lại bị thương nặng như vậy!" Hương Ngưng rưng rưng nước mắt chạy đến bên cạnh Phong Húc chạm đến vết thương của y.
"Sao các người lại đến đây?" Phong Húc không muốn bọn họ nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình.
"Đến cùng với mười vạn đại quân của chàng đấy! Nếu chúng ta không đến thì chàng cũng không nói cho chúng ta biết chuyện đã xảy ra đúng không?!" Tuyết nhi mở miệng .
"Húc, nằm xuống đi, ta đi thay dược cho đệ! Bằng không vết thương sẽ nhiễm trùng!"
Ngưng nhi kéo Phong Húc đến bên giường, Nguyệt nhi cùng Hoa nhi khóc ngồi ở bên cạnh Phong Húc. Ngưng nhi cùng Tiểu Phong Nhạc đi lấy thảo dược.
"Húc, nhìn vết thương của người, ta đau quá!" Nguyệt nhi chạm đến vết thương trên cánh tay Húc. Hoa nhi lại khóc lớn thành tiếng.
"Được rồi được rồi, các người đừng khóc nữa mà, ta đã chết đâu!" Phong Húc nhìn các lão bà lưng tròng nước mắt khiến lòng mình cũng thấy đau.
Y nhìn bọn nhỏ cười nói: "Các tiểu bảo bối có nhớ phụ thân hong nè?".
"Nhớ ạ!" Một đám bổ nhào vào lòng Phong Húc, Ui! Phong Húc chịu đựng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-nguyet-phong-hoa/3446468/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.