Chương trước
Chương sau
Bầu trời phương bắc, sấm chớp đùng đùng.

"A ·· đau quá!!" Một nữ tử túm chặt lấy chăn đến tay nổi gân xanh.

"Cố lên! Vương phi, cố lên a!" Bà mụ cố gắng trợ sản.

"A!~~~" Nữ tử nọ thật sự đau muốn ngất đi ··· khí lực yếu dần.

"Cố lên Vương phi ơi, không được từ bỏ, bằng không cả người cùng tiểu vương tử đều nguy hiểm đến tính mạng, cố lên nào. Gắng thêm chút nữa...".

"A ·· đau quá a ··· a a ··" Nữ tử siết lấy chăn, móng tay xuyên qua cả chăn phạm vào thịt.

"Sắp rồi sắp rồi!!!".

Bà mụ cố gắng hô. Đau đẻ suốt sáu canh giờ, rốt cục đầu của tiểu vương tử mới lọt ra ngoài! Nam tử ngoài phòng vò đầu bứt tai, chỉ hi vọng mẫu tử nàng bình an, cho dù...

"Húc!!!!!!!!!!!" Nữ tử cố gắng dùng hết khí lực cuối cùng hô lớn tên Phong Húc.

"Sinh, sinh rồi ·· là một vương tử!".

Bà mụ lau mồ hôi nói. Nàng kia đã ngất xỉu, nam tử nghe thấy tiếng trẻ con khóc "Oe oe" liền vọt vào trong phòng, nhìn thấy Tử Yên đã ngất hô to: "Người đâu ·· mau gọi ngự y tới đây!!!".

Hắn nắm chặt tay Tử Yên, nhiều tháng ngày kề cận, hắn đã yêu vị nữ tử trước mắt này sâu đậm, cho dù người nàng yêu không phải hắn, nhưng hắn hy vọng nàng có thể mãi ở bên cạnh mình... nghe thấy nàng hô tên người kia, trán hắn nổi lên gân xanh, đáy lòng thầm mắng: "Súc sinh chết tiệt! Lúc Tử Yên sanh khó ngươi ở nơi nào?! Vì cớ gì mà Tử Yên rốt cục vẫn hô tên của kẻ vô trách nhiệm như ngươi, ngươi mà xứng với Tử Yên sao!"

Hắn trông thấy Tử Yên sắc mặt tái nhợt, nhịn không được cúi đầu hôn lên trán nàng.

"Ngủ đi, ta sẽ luôn ở bên chăm sóc cho nàng!" Khiếu Phong nắm tay Tử Yên thâm tình nói.

===

"Yên, nàng tỉnh rồi à?" Khiếu Phong ôm Tử Yên ngồi dậy, Tử Yên hôn mê hai ngày hai đêm mới tỉnh lại, Khiếu Phong kích động hỏi: "Có đói bụng không? Để ta gọi hạ nhân nấu gì cho nàng ăn lót dạ!".

"Đứa nhỏ đâu?" Tử Yên muốn nhìn mặt đứa nhỏ một chút.

"Đây đây! Vú nuôi, ôm đứa nhỏ lại đây!" Khiếu Phong kêu to. Tử Yên ôm tiểu bảo bảo cẩn thận ngắm nhìn, ánh mắt kia ·· cái mũi kia ·· dáng hình kia ·· tựa như một phiên bản thu nhỏ của Phong Húc. Tử Yên trông thấy lệ liền rơi xuống.

"Sao vậy, Yên!" Khiếu Phong thấy Tử Yên khóc, tim cũng đau đớn theo.

"Không, chỉ là vui quá đó thôi, rốt cục cũng được gặp con rồi..." Tử Yên càng khóc càng thương tâm.

"Đừng khóc, cục cưng đang nhìn nàng đấy!" Khiếu Phong dùng bàn tay ấm áp lau đi nước mắt trên khuôn mặt lạnh lẽo của Tử Yên: "Nàng nghĩ ra tên cho con chưa?".

Tử Yên nhìn vương tử Hải Khiếu Phong của Hải Vực quốc, người năm đó đã cứu nàng, chiếu cố nàng cho đến hôm nay. Nếu không nhờ có ngài ấy thì mình cùng đứa nhỏ đã chết cóng trong miếu rồi, nhớ tới Phong Húc, tim lại nhói đau, trong lòng nghĩ: "Húc, người có biết không, con của chúng ta đã ra đời rồi, trông rất giống người." Nghĩ đến nước mắt lại rơi.

"Đừng khóc..." Khiếu Phong biết Tử Yên nhất định nhớ tới kẻ bạc tình kia: "Ta biết trong lòng nàng còn có hắn, nhưng đã lâu như vậy rồi, nàng vẫn chưa thể buông bỏ sao? Hắn đã bỏ rơi nàng thì vì cớ gì mà nàng còn muốn chờ hắn thêm nữa! Yên..."

Khiếu Phong cầm tay Tử Yên nói: "Ta yêu nàng, thật lòng thật dạ yêu nàng! Nàng từ bỏ hắn đi được không, ta không muốn nhìn thấy nàng dùng lệ rửa mặt nữa, ta đau lòng lắm!!"

Hắn nhìn đứa nhỏ: "Chẳng lẽ nàng muốn cục cưng sinh ra lại không có phụ thân sao?! Ta sẽ yêu thương nó như thân sinh cốt nhục!".

"Khiếu Phong..." Tử Yên nức nở: "Thực xin lỗi, ta biết chàng vẫn đối xử tốt với ta, nhưng mà, ta thật sự không bỏ được Húc! Ta đã hứa sẽ chờ, cho dù... không còn được gặp lại nữa..." Tử Yên nhớ tới lúc Húc dặn mình phải chờ y trở về, ánh mắt đó thành khẩn biết bao!

"Vì sao lại ngốc nghếch như vậy, ta có chỗ nào không bằng hắn chứ!! Yên, hãy để ta làm phụ thân của đứa nhỏ, để ta chăm lo cho mẹ con nàng!" Khiếu Phong kích động đến chảy nước mắt: "Ít nhất thì, khi hắn chưa xuất hiện, cứ để ta thay thế, được chứ?!".

"Khiếu Phong..." Tử Yên thật không biết nói gì.

Đứa nhỏ sinh ra không có phụ thân nhất định sẽ bị kỳ thị! Nay lại không có tin tức của Húc, vì đứa nhỏ...

Tử Yên khẽ gật đầu.

"Thật tốt quá!! Ha ha, Yên! Ta nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố mẫu tử các nàng!!" Khiếu Phong rốt cục đã có thể thay thế Phong Húc, cho dù biết mình chỉ là người thay thế nhưng cũng thật sự cao hứng, nước mắt rơm rớm nơi hốc mắt chực trào.

"Đứa nhỏ cứ theo họ của chàng đi!" Tử Yên mở miệng. Nàng biết Khiếu Phong là vương tử Hải Vực quốc, nếu đứa nhỏ họ Phong, hắn nhất định sẽ bị mọi người chê cười, giống như lúc trước mình bị phụ thân đuổi ra khỏi nhà, đứa nhỏ cũng sẽ bị cười nhạo là con hoang.

"Vậy gọi là Mộ Phong đi!" Tử Yên nói, trong lòng nàng vẫn nghĩ đến Phong Húc, nhìn đứa nhỏ tựa như được nhìn thấy Phong Húc, trong lòng nàng cũng có chút vui mừng, đây là đứa nhỏ của nàng cùng Phong Húc, nàng sẽ chăm lo cho nó thật tốt, cho đến khi nào Phong Húc tìm đến mẫu tử các nàng!

"Được, gọi là Mộ Phong!".

Khiếu Phong cười vuốt khuôn mặt đứa nhỏ nói: "Phong nhi, con phải lớn nhanh lên nhé!".

Gió lẳng lặng thổi, mang theo tương tư, nhẹ bay về Phong Nguyệt quốc...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.