Đông đi xuân đến lại tới giữa hè...
"A a ··· a ··· a ·" Nguyệt nhi thống khổ quát to. Phong Húc lo lắng ở ngoài phòng đi tới đi lui.
Tuyết nhi, Ngưng nhi cùng Hoa nhi nghe thấy Nguyệt nhi kêu la thống khổ cũng lo lắng không biết lúc mình sinh liệu có thống khổ như vậy không.
"Phu nhân ·· ráng thêm chút nữa ·· lại dùng sức ·· cố lên a ···· đầu sắp ra rồi ···· rặn mạnh thêm chút nữa ···· sắp ra tới rồi ·····" Bà mụ liều mạng hô.
"A ···".
Nguyệt nhi hét to một tiếng muốn rách họng.
"Oe oe ··· oe oe ···".
Tiếng trẻ con khóc làm tảng đá treo trong lòng Phong Húc rốt cục hạ xuống.
"Chúc mừng Vương gia, ngài có thiên kim!" Bà mụ tươi cười nói. Phong Húc vừa nghe kích động chạy vào trong phòng.
"Nguyệt nhi, vất vả cho nàng rồi!" Phong Húc nhìn Nguyệt nhi mặt đầy mồ hôi, lấy tay sửa sang lại tóc nàng hỗn độn: "Nàng an tâm nghỉ ngơi đi!".
"Húc, con gái chúng ta đặt tên là gì?!" Nguyệt nhi nhìn đứa trẻ trong lòng nha hoàn.
Phong Húc kêu nha hoàn ôm con gái mình đến, nhìn đứa nhỏ đỏ hỏn còn chưa mở mắt, trong lòng ấm áp dào dạt, nguyên lai làm phụ thân lại vui sướng như thế!
"Nhạc Nhạc ·· nhạc của vui vẻ ·· Phong Nhạc! Ha ha, tiểu gia hỏa này cứ gọi là Phong Nhạc!" Sự có mặt của con bé đã mang đến vô hạn vui sướng cho mọi người.
Đây cũng là lần đầu tiên Phong Húc nếm trải niềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-nguyet-phong-hoa/3446464/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.