Phong Húc ly khai Tử phủ, trở lại khách điếm ba vị nương tử cũng không hỏi han gì, Phong Húc một mình nằm trong phòng lấy ra ngọc bội trong lòng đưa lên môi thầm nghĩ: "Yên nhi, em nhất định phải tin ta sẽ trở về. Nhất định phải chờ ta...".
Hai ngày sau, Phong Húc cùng ba vị phu nhân ly khai. Nhìn xe ngựa dần dần đi xa, Tử Yên trốn ở góc tối che miệng trộm khóc, nguyên lai Phong Húc còn có ba vị lão bà, hơn nữa đều có thai trong người. Phong Húc lừa gạt mình ư? Tử Yên không thể tin Phong Húc có thể lừa mình như vậy... rõ ràng bởi vì có lão bà, cho nên mới không lưu lại sao?? Còn nói trở về tìm nàng gì nữa chứ... đều là nói dối sao?! Vì cái gì... vì cái gì lại đối với nàng như vậy?!
Phong Húc nhìn phong cảnh trên đường, sao lại thương cảm đến thế. Rừng cây mất đi cành lá tươi tốt, mặt cỏ một màu vàng ảm đạm, cảnh tượng tiêu điều bi thương, tử ngọc trong lòng nóng lên bỏng ngực, đau quá... vì cái gì lại có loại cảm giác này. Nhớ tới lúc Tử Yên nhìn y rời đi, ánh mắt bi thương làm bỏng linh hồn Phong Húc.....
"Thiếu gia về rồi! Phu nhân ơi, thiếu gia đã về rồi!" Gã sai vặt nhìn thấy Phong Húc cao hứng chạy vào bên trong phủ hô to! Phu nhân nghe thấy Húc nhi gần bốn năm ra đi nay đã trở về mừng rỡ nói: "Nhanh... nhanh đi đón Húc nhi vào đây..."
Phu nhân đi đến đại đường nhìn thấy Phong Húc đã cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-nguyet-phong-hoa/3446461/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.