Chương trước
Chương sau
Phong Húc nhẹ giọng cười cười, quay đầu lại nói: "Công chúa làm cách nào chứng minh người thật sự thích ta?" Nghe Phong Húc nói ra lời nghi hoặc, Ngao Tuyết bước ra trước dùng môi áp lên môi Phong Húc, sau đó nói: "Chứng minh như vậy đã được chưa?".

"Ha ha ha ha... Nếu một cái hôn có thể chứng minh công chúa có cảm tình với ta thì ta có thể trả lại người bao nhiêu cái hôn cũng được!".

"Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa?!" Ngao Tuyết có chút ảo não.

"Ta muốn có được công chúa, người có cho ta không?" Phong Húc ánh mắt mê ly lại tràn ngập tình dục. Y đã nhịn thật lâu, tuy rằng không biết vì sao mình lại có dục vọng muốn chiếm lấy công chúa, nhưng mà, y quả thật rất muốn có được thân thể Ngao Tuyết.

Nhìn Ngao Tuyết không nói lời nào, Phong Húc cười lớn nói: "Không dám chứ gì?!".

Ngao Tuyết cắn cắn môi, tháo xuống đai lưng, sau đó chậm rãi cởi bỏ quần áo.

Phong Húc ánh mắt càng si say, da thịt Ngao Tuyết trắng nõn làm nổi bật lên cái yếm màu đỏ khiến dục vọng chực ào ra như thác đổ.

Phong Húc vốn đè nén tính dục lại bắt đầu bành trướng mở ra, y ôm Ngao Tuyết lên giường, mút lấy vành tai nàng, chậm rãi gặm cắn, sau đó đầu lưỡi lướt đến cổ, xương quai xanh. Hai tay cởi bỏ cái yếm của nàng, hai nhũ phong sừng sững trắng như tuyết bật ra, hai núm vú hồng hào mang theo dụ hoặc rung rinh rung rinh, Phong Húc vươn hai tay dùng sức vuốt ve, cúi đầu ngậm vào đầu vú bên trái dùng đầu lưỡi liếm đùa, tay kia thì ở đầu vú bên phải se se hạt châu kích thích.

Dần dần hai đầu nhũ phong đều trở nên cứng rắn, Ngao Tuyết cảm giác hai vú sưng no. Hai tay Phong Húc lại tiếp tục vuốt ve hai vú, đầu lại dời xuống hôn lên bụng.

Ngao Tuyết từ lúc bắt đầu đến giờ một chút thanh âm cũng không hề hô lên, là vì nàng vẫn chịu đựng không rên rỉ thành tiếng xấu hổ. Toàn thân dấy lên ngọn lửa kỳ quái như muốn nuốt lấy thân thể nàng. Trong không khí tràn ngập hương vị tình dục.

Đầu lưỡi Phong Húc rà tới rà lui nơi vùng tam giác, nhẹ nhàng mút mút, nhẹ nhàng cắn cắn. Cảm giác đê mê tê dại truyền khắp toàn thân Ngao Tuyết, nàng khó chịu nhẹ giọng "Ưm" một chút.

Chỉ chốc lát sau, toàn thân Ngao Tuyết đều bị Phong Húc hôn đỏ đỏ hồng hồng. Phong Húc xoa nắn vùng rừng rậm màu đen của Ngao Tuyết, sau đó nâng mông Ngao Tuyết lên, phơi bày toàn bộ phía dưới xinh đẹp ra trước mắt mình.

"Đẹp quá a!" Phong Húc không kìm được cảm thán.

Phong Húc ở giữa hai chân Ngao Tuyết mút vào bộ phận non mềm tối mẫn cảm của cơ thể, đầu lưỡi lướt tới như mang theo lửa nóng dừng lại trêu chọc hột thịt nhỏ xinh.

Sau đó lửa dục nhanh chóng lan tràn toàn thân, mỗi một động tác của y dù nặng hay nhẹ đều khiến tâm hồn cùng thân thể Ngao Tuyết run run, mang đến không chỉ có tình dục mà còn có tình yêu bất tận ấm áp, nội tâm cũng tràn ngập nhu tình, lúc này Ngao Tuyết không thể tiếp tục khắc chế, rên rỉ thành tiếng: "Ưm ưm... a a a... ưm... a a... ưm a~".

Phong Húc đã khơi dậy được dục vọng bản năng của Ngao Tuyết, hơn nữa loại dục vọng này một khi đã phát ra thì không thể nào chặn lại, Ngao Tuyết buông bỏ hết sự thẹn thùng hàm súc, nhẫn nhịn nội liễm, chỉ còn lại bản năng gốc để thể nghiệm cùng hưởng thụ. Ngao Tuyết tận tình dạng đùi ra, âm đế bị Phong Húc bú chùn chụt vang lên thành tiếng.

"Ưm.. A.. Ưm.. A a a..."

Ngao Tuyết nhẹ nhàng lắc lư thân thể, hạ thể chậm rãi chướng bụng: "Thật là khó chịu... quá.. Húc ơi...".

Phong Húc chậm rãi vói vào ngón giữa, đột nhiên Phong Húc lại nghĩ tới vì sao mình lại thuần thục như vậy..... Nhưng tình huống hiện giờ không cho phép y nghĩ thêm gì nữa...

Ngao Tuyết cảm giác hạ thân truyền đến đau đớn, giống như ai đó đang vuốt ve miệng vết thương: "Đau quá...".

Phong Húc không dừng lại mà nhè nhẹ cắm vào. Chậm rãi vào ra. Phong Húc cảm giác được trên tay ngày càng nhầy nhụa nhớp nháp, y biết đó là gì nhưng lại không muốn dừng lại mà tiếp tục chậm rãi cắm rút theo tiết tấu, lúc bắt đầu còn cảm thấy đau đớn, dần dà lại bị một tia khoái cảm bao trùm.

"A a a...ưm... a a a..." Ngao Tuyết nhẹ giọng kêu. Phong Húc nhanh hơn tốc độ, không ngừng cắm rút để đánh sâu vào dục vọng trong cơ thể nàng, Phong Húc lại thêm vào một ngón tay. Ý chí Ngao Tuyết đã muốn tán loạn, cảm giác mãnh liệt đưa nàng bay đến tận trời, lòng bàn tay Phong Húc ngửa lên vừa móc vừa đè lên vách tường thịt.

Ngao Tuyết cảm thấy hạ thân bắt đầu co thắt, bắt đầu kẹp chặt ngón tay Phong Húc không cho y động đậy, may sao Phong Húc vẫn không ngừng cắm rút, Ngao Tuyết gian nan hô: "Đừng có ngừng...... Đừng có ngừng...... Tiếp tục...... Nhanh lên...... Á, muốn tới...... Á...."

Ngao Tuyết hô hấp dồn dập rên rỉ thật to, cao trào từ hạ thân truyền đến đại não, sau đó lan khắp toàn thân, Ngao Tuyết hưởng thụ từng đợt từng đợt cao trào lên đỉnh. Thân thể mới dần co quắp trong lòng Phong Húc, toàn thân xụi lơ mềm nhũn như nước bùn.

Phong Húc ôm Ngao Tuyết dậy, để nàng ngồi tựa lưng vào ngực mình, hai cánh tay đỡ lấy hai chân Ngao Tuyết dạng ra thật rộng khiến u huyệt ướt át bị phơi bày.

Phong Húc giữ nguyên tư thế ôm Ngao Tuyết đến ghế phượng ngồi xuống, hai mắt Ngao Tuyết trắng xóa chỉ cảm nhận được một trận hôn môi ùa đến, miệng u huyệt mấp máy như đang hô hấp bỗng bị tay ai kia banh rộng làm yêu dịch hòa cùng máu loãng chảy nhỏ giọt xuống sàn, ngón cái phối hợp đè lên âm đế day day liên tục, rốt cục ngón tay Phong Húc mới đâm vào.

"Á..."

Hai ngón tay ở trong cơ thể Ngao Tuyết không ngừng rung lắc, không ngừng đào móc. Linh hồn Ngao Tuyết sớm bị Phong Húc rút đi, chỉ còn lại thân thể hứng tình vô thức đong đưa theo nhịp ra vào.

Một lúc sau Phong Húc rút tay ra nghe "ọp" một tiếng yêu dịch lại trào ra, miệng huyệt hớp hớp dâm đãng, cảm giác trống rỗng bên dưới làm thức tỉnh Ngao Tuyết, nàng xoay người lại ngồi lên đùi Phong Húc, hai vú mặc sức để người nọ nhào nặn bú liếm, ánh mắt tràn ngập tình dục, miệng thốt ra lời lẽ cầu hoan: "Vào đi...Húc!"

Phong Húc nhả đầu vú Ngao Tuyết ra, khóe miệng nhếch lên, đùa bỡn nói: "Nàng không phải có tay có chân sao, tự làm đi chứ!"

"Đáng...ghét!" miệng thì mắng, chân lại tự giác dẫm lên ghế, tay chống lên vai Phong Húc nhấc mông lên một chút, hai ngón tay Phong Húc phối hợp để sẵn nơi miệng huyệt chờ đợi Ngao Tuyết nuốt vào.

Ngao Tuyết từ từ ngồi xuống, Phong Húc cũng không để yên, tay còn lại nắm lấy eo nàng đè xuống "phặp" một cái.

"Ứ...a a a". Ngao Tuyết bất ngờ cùng đau đớn hô lên thành tiếng, bất động trên người Phong Húc.

Phong Húc thiếu kiên nhẫn hỏi: "Có động không hay muốn ta rút ra?"

Ngao Tuyết nén đau bắt đầu nhấp nhô mông, Phong Húc đợi mỗi lần nàng hạ xuống lại từ dưới đâm mạnh lên.

"A a a....ứ...ứ...ứ..."

Tiếng Ngao Tuyết quên mình rên rỉ, tiếng Phong Húc há mồm thở dốc, một trận lại tiếp một trận, Ngao Tuyết một lần rồi lại một lần sung sướng bay đến chín tầng mây! Hai người không thể dừng lại mà điên cuồng suốt một đêm.

Ngày hôm sau mỏi mệt thức dậy, Phong Húc lại ôm Ngao Tuyết ra suối nước nóng, Ngao Tuyết đưa lưng về phía Phong Húc. Phong Húc một tay vuốt bầu vú, tay kia móc vào hạ thể Ngao Tuyết, thân thể Phong Húc cùng Ngao Tuyết đồng thời loạng choạng, miệng huyệt Ngao Tuyết cắn nuốt ngón tay Phong Húc không ngừng. Mãi cho đến khi mệt mỏi không thể nhúc nhích, Phong Húc mới cùng Ngao Tuyết tê liệt dựa vào thành đá.

Một cười khêu gợi trăm mê luyến,Xoá mất hồng nhan ở sáu cung.Xuân lạnh, Hoa thanh hồ sẵn đó,Suối tuôn dòng ấm tắm hoa khôi.

Ngày dạo sen vàng bay tóc mượt,Đêm xuân trướng ấm ủ hoa đào.Mặt trời lên vội, đêm xuân ngắn,Từ đấy nhà vua nhãng thị trào.

(Trường hận ca)

Phong Húc cùng Ngao Tuyết vẫn làm từ ngày đến đêm, rồi lại từ đêm làm tới rạng sáng, sau đó lại tiếp tục làm đến khi mỏi mệt.

Phong Húc ôm Ngao Tuyết trong lòng hỏi: "Tuyết nhi, nếu ta không phải Phong Húc mà nàng biết, liệu nàng có còn thích ta không?" Phong Húc muốn cho Tuyết nhi biết thân phận thực sự của mình.

"Hả? Chàng là chàng, đây chính là sự thật." Ngao Tuyết tham lam mút lấy ngón tay Phong Húc.

"Nếu, nếu ta là nữ thì sao?" Phong Húc nói thẳng ra.

"Cái gì?".

Ngao Tuyết không thể tin vào tai mình... Phong Húc là nữ sao?? Làm sao có thể?? "Húc, chàng đừng nói đùa nữa, không buồn cười chút nào cả...".

"Tuyết, ta không đùa nàng, ta thật sự là thân nữ nhi!" Phong Húc nhìn thấy mặt Ngao Tuyết tái đi, đau lòng vuốt ve: "Nàng không tiếp thụ được điều này đúng không?".

Ngao Tuyết không thể chấp nhận được người cùng mình hàng đêm thủy nhũ giao hoan lại là nữ, mình lại đi trao lần đầu tiên của mình cho một nữ tử sao... Ngao Tuyết đứng dậy mặc quần áo vào, lệ rưng rưng, không nói gì liền ly khai tẩm cung.

Tim Phong Húc đau xót, tại sao chỉ vì mình là nữ mà không thể ở cùng người mình yêu. Y cũng mặc quần áo, viết một phong thư để lại cho Ngao Tuyết, ly khai Thiên Ngoạt quốc.

Thương gửi Tuyết nhi.

Lúc nàng đọc được thư này, có lẽ ta đã trên đường trở về nhà. Ta xin lỗi, lẽ ra từ lúc bắt đầu ta phải nói ra thân phận nữ nhi của mình cho nàng biết, như vậy nàng sẽ không quá yêu thương ta, lại càng không cho phép ta hủy đi trinh trắng của nàng. Nay nàng đã không thể chấp nhận sự thật ta là nữ tử, vậy ta chỉ mong nàng một đời bình an làm một công chúa được muôn vạn cưng chiều! Ta sẽ chân thành chúc phúc cho nàng, trân trọng!

Húc.

Lúc này Phong Nguyệt quốc cùng Thiên Thược quốc cũng bắt đầu chiến tranh, sau 3 tháng Thiên Thược quốc nói muốn đem công chúa gả đến Phong Nguyệt quốc, yêu cầu hòa thân cầu hòa. Hoàng đế Phong Nguyệt quốc - Phong Ngao Thiên đồng ý.

3 tháng qua, Phong Húc vẫn đang trên đường tới Ngọc Tùng Sơn tìm danh y. Nhớ tới thằng cháu Long Tiêu đã bái y thánh Ngọc Hành Tử của Ngọc Tùng Sơn làm thầy, đúng lúc mình vừa mất trí nhớ, hy vọng có thể khôi phục lại ký ức, sâu trong tiềm thức như có ai đó nắm giữ một phần trái tim mình. Không giải được gút mắc này, y không cam lòng trở về.

"Lão ăn mày thối đi chỗ khác đi, đừng cản trở bọn ta làm ăn!" Một tiểu nhị ra oai trừng mắt kỳ thị một vị lão nhân trước mắt, lão ăn mặc rách nát thoạt nhìn giống như ăn mày.

"Đã mấy ngày rồi ta chưa được ăn thịt, ngươi có thể cho ta xin chút thịt vụn được không?" Lão gia gia khẩn cầu.

"Cút ra xa một chút đi, bọn ta không phải nơi phát chẩn từ thiện đâu!" Tiểu nhị nói xong trở về trong điếm. Phong Húc nhìn lão gia gia đáng thương, sờ sờ túi tiền dù sao vẫn còn ngân lượng Ngao Tuyết cho mình lúc trước. Y đến trước mặt lão gia gia nói: "Lão gia gia à, ông muốn ăn thịt phải không?".

Lão gia gia nhìn Phong Húc, gật gật đầu nói: "Tiểu tử, ngươi chịu mua thịt cho ta sao?".

Phong Húc gật gật đầu, y dẫn lão ăn mày vào tửu lâu. Tiểu nhị nhìn thấy lão vốn định mắng nhưng vừa nhìn thấy Phong Húc đã biết là công tử nhà quyền quý, đành phải ở xa xa trừng mắt lão ăn mày.

Lão ăn mày ăn no ợ to một cái nói: "Tiểu tử, ngươi thật là tốt bụng." Phong Húc cung kính nói: "Cho hỏi lão gia gia có biết đường đến Ngọc Tùng Sơn không?".

"Ngươi muốn đi Ngọc Tùng Sơn à?" Lão gia gia lại hỏi: "Ngọc Tùng Sơn không dễ đi chút nào đâu đấy!".

"Ta không sợ, ta chỉ hy vọng Ngọc Hành Tử lão tiền bối có thể chữa lành bệnh mất trí nhớ cho ta, vô luận khó khăn cỡ nào ta cũng muốn đi!" Phong Húc kiên định nói.

"Lão phu biết đường đến Ngọc Tùng Sơn, nhưng mà...".

"Nhưng mà gì ạ?".

"Lão phu tuổi cao sức yếu, đường núi lại gập ghềnh khó đi, ta chỉ e mình đi không nổi...".

"Ta cõng gia gia đi là được!" Phong Húc không đợi lão gia gia nói hết đã ngỏ lời trước...

"Thế thì tốt, tối nay ngươi cho ta một phòng ngủ, ngày mai ta liền dẫn ngươi đi!" Lão gia gia ngáp một cái nói.

"Không thành vấn đề!"

Phong Húc đặt 2 phòng cho lão ăn mày và mình.

Lại một đêm chưa thể ngủ yên, Phong Húc trằn trọc chờ mong có thể tìm về trí nhớ đã mất...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.