Xuân đi đông đến, năm tiếp năm, ngày qua ngày, ba năm thắm thoắt trôi qua. Lúc này Phong Húc đã là thiếu niên 18 tuổi tư thế oai hùng toả sáng. Mỗi ngày khắc khổ tập võ, đôi lúc Hương Ngưng sẽ lặng lẽ đến nhìn Phong Húc, Phong Húc cũng vụng trộm chạy tới gặp Hương Ngưng, cứ kiên trì như thế rốt cục cũng đợi được đến ngày Phong Húc xuất sơn.
Cả sơn trang đều đang chờ xem Phong Húc liệu có thắng lợi thông qua tam quan hay không.
"Sư huynh, đa tạ!" Phong Húc trận đầu tỷ võ cùng Thượng Đức, Đoạn Thiên Nhai ngồi ở giữa chính đường, các đường chủ khác ngồi ở hai bên. Hương Ngưng nhìn Phong Húc, tay nắm chặt.
Phong Húc rút kiếm, nghiêng người, vuốt lại mái tóc hỗn độn, đùa nghịch áo bào.
"Hây ya!" Thượng Đức hô to, cầm lấy đao giáng thẳng xuống Phong Húc, Phong Húc dùng mặt kiếm đỡ lấy, Thượng Đức lại chém tới ngang hông, Phong Húc phi thân chổng người lên đâm thẳng kiếm xuống, Thượng Đức nâng mặt đao lên đỡ, Phong Húc lại xuất chưởng đánh xuống đỉnh đầu, Thượng Đức nghiêng vai tránh né, nhưng không thể không thừa nhận nội công hắn đã không theo kịp Phong Húc, cánh hoa đào rơi lả tả bên người bọn họ, Thượng Đức vận nội công đạp mạnh xuống nền đất. Mặt đất rung chuyển nhưng Phong Húc rơi xuống liền dễ dàng đáp lên vai Thượng Đức, không hề bị một vết thương nào, thế là không cần đánh nhau mà chỉ cần dùng nội lực Phong Húc đã có thể chiến thắng Thượng Đức.
Kỳ thật sau ba năm, Thượng Đức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-nguyet-phong-hoa/3446451/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.