Trên bầu trời, màn đêm đen thẫm như nhung trải dài, chỉ điểm xuyết bởi những vì sao lấp lánh như hạt ngọc. Gió thu se lạnh thổi qua, mang theo hơi sương mỏng manh và tiếng lá cây xào xạc, Gió thu se lạnh luồn qua từng khe cửa, mang theo hương thơm dịu nhẹ của hoa cỏ. Dưới tán cây, những chiếc lá vàng úa rụng lả tả, tạo nên âm thanh xào xạc vang vọng khắp nơi, càng làm nổi bật sự tĩnh mịch của đêm tối.
Trong căn phòng đã tắt nến, Tuyết Cảnh Nguyệt đã ngồi trên mép giường hoàn toàn bế quan, đi vào thiền định, không còn quan tâm đến Hạ Chi Vân. Mỗi tháng hắn sẽ phải bế quan một lần để cân bằng tà cốt và tiên tuỷ trong cơ thể. Mà cô thì đang ngồi trên bàn chống tay dựa đầu gật gù buồn ngủ. Vô cớ bị chiếm giường, Hạ Chi Vân chỉ có thể tính là ngồi chờ đến khi hắn nghỉ ngơi xong.
Sau một hồi ngồi gật gù, cô hé mắt xem hắn đã tỉnh dậy chưa. Nhưng đập vào mắt cô lại là một cảnh tượng mơ hồ như trong mộng, Tuyết Cảnh Nguyệt vẫn nhắm mắt ngồi đó, gương mặt không bộc lộ cảm xúc, ánh trăng huyền ảo mờ mịt chiếu vào khung cửa sổ, không còn sáng như đêm trăng rằm nhưng lại càng làm cho gương mặt Tuyết Cảnh Nguyệt mờ ảo như mộng. Cảnh này lại khiến cô như lạc vào một tiên cảnh, mà hắn lại là một vị tiên nhân đẹp như trong tranh, gương mặt tạc tượng thanh khiết toả ra một khí chất không gì có thể vấy bẩn. Có lẽ ai nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-nguyet-chi-van/3568278/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.