Suy đi tính lại, ta chợt nhớ đến Nhiên Nhiên từng rất muốn thử rượu mà ta đã ủ ở Chiêu Vương phủ, nhưng do sức khỏe nàng không tốt nên ta luôn ngăn cản, không để nàng uống.
Nếu vậy, ta sẽ chuẩn bị cho họ hai vò rượu mừng.
Ta tranh thủ hái những cánh hoa đào cuối cùng của mùa xuân, trước khi chúng rụng, và ủ một vò rượu lớn, đặt tại nơi râm mát trong Đông Cung.
Đã lâu lắm rồi ta không làm việc này, cứ nghĩ tay nghề đã trở nên lóng ngóng, nhưng khi ôm lấy vò rượu vào lòng, ta nhận ra kỹ năng của mình vẫn không hề mai một, tựa như việc ủ rượu đã trở thành bản năng khắc sâu trong xương cốt.
Ta nghĩ, sau này khi ra khỏi cung, ta nhất định sẽ mở một quán rượu, trở thành bà chủ nghe kể thật nhiều câu chuyện.
Ta nhờ Lương công công giúp tìm hai chiếc bình gốm xinh xắn để đựng rượu. Đây vốn không phải là thứ gì đắt tiền, nhưng khi nhận được bình, ta thấy nó đơn sơ, phải tự mình trang trí thêm.
Khi ánh sáng từ đường chân trời dần nhạt đi, những ngọn đèn lồng dưới mái Đông Cung lần lượt được thắp lên. Ta ngồi trên sàn cạnh cửa, nhờ ánh sáng êm dịu từ đèn lồng rọi xuống, cẩn thận vẽ vời lên những chiếc bình gốm.
Trên một chiếc bình, ta vẽ cảnh sa mạc mênh mông, hai người cưỡi ngựa phi nước đại dưới bầu trời xanh thẳm. Trên chiếc bình còn lại, ta vẽ cảnh Giang Nam mưa bụi, hai người tựa vào nhau trong chiếc thuyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-nguc/3718164/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.