Chương trước
Chương sau

Mỹ nhân, thật đẹp!

Hai người được sứ thần đưa đến, một nam một nữ đều mặc trang phục độc nhất vô nhị của Nam Sở, tuy kỳ dị nhưng không tổn hại đến sắc thái.

Đặc biệt là vị Tam công tử kia, xác thật là xinh đẹp chưa thấy qua bao giờ.

Đẹp, vô cùng xinh đẹp, lạnh lùng thoát tục, khuôn mặt tựa như trăng rằm Trung thu, thái dương như dao cắt, một đôi mắt đào hoa ngân sắc nước xuân, sống mũi cao, môi mỏng hơi hơi nhấp.

Xinh đẹp như thế, tựa hồ chỉ trên trời mới có.

Một nữ tử khác, tất nhiên là Thất công chúa, nhưng vị Thất công chúa này kém hơn một tí, nhưng lại ngoan ngoãn ngây thơ, một đôi mắt hạnh linh động thú vị, mắt đen lúng liếng nhìn ngó xung quanh, dường như rất tò mò, môi đỏ tươi cười đáng yêu, thiên chân vô tà*.

(*) Thiên chân vô tà: hồn nhiên như cô tiên

Mọi người ở đây đều hướng mắt lên chỗ ngồi của hoàng đế, nếu là vị Tam công tử kia, thật sự là quốc sắc phi tần của đệ nhất lục cung.

"Tham kiến Hoàng Đế bệ hạ."

Một nam một nữ phía dưới, Kỳ Quan Ngạn tùy tiện liếc mắt quét ngang qua một cái, gật đầu: "Bình thân."

Đến gần Cao Ngũ Phân mới thấy được rõ ràng, thật sự cũng bị vị Tam công tử kia làm cho kinh diễm, ngơ ngẩn một lúc mới hoàn hồn, lại đem đôi mắt lia tới trên người vị Thất công chúa kia.

Cái này mới thật sự bị doạ cho nhảy dựng, Thất công chúa này lớn lên như thế nào lại giống tiểu ám vệ kia bảy phần a!

Cao Ngũ Phân cũng nhìn lén bệ hạ, quả nhiên, bệ hạ cũng phát hiện, ánh mắt đặt trên người vị nữ tử đáng yêu kia, vội vàng cúi đầu.

"Thành ý của Nam Sở, trẫm đã biết." Kỳ Quan Ngạn gật gật đầu, bởi vì động tác này mũ miện trên đầu cũng động theo.

Nam Sở quốc là tiểu quốc, lại ở khu vực xa xôi, muốn đánh rất đơn giản nhưng muốn cai trị lại rất khó, vứt bỏ đất phong, ngoài tầm tay với lại cách xa, còn không bằng đem bọn họ đánh cho sợ, buộc hàng năm nộp cống phẩm cúi cầu xưng thần.

Đánh phá Nam Sở chỉ cần một phân bạc, nhưng lại mất ba phần để nâng họ lên, mua bán này không có lời, để bọn họ xưng quốc, tự cung tự cấp, còn có thể lấy tiến cống, như vậy triều đình cũng không cần phải phí sức.

Nguyên nhân chính là như thế, Kỳ Quan Ngạn mới đồng ý, nhận lấy hai người này.

"Cao Ngũ Phân, đem hai vị này an bài chỗ ở đi." Ánh mắt sắc bén của Kỳ Quan Ngạn đảo qua vị Thất công chúa kia, đứng dậy: "Bãi triều."

Hậu cung nhiều nhất là nữ nhân ăn không ngồi rồi cùng đất trống, nhiều thêm hai người cũng không nhấc lên sóng to gió lớn gì.

Thất công chúa vẫn như cũ tràn ngập tò mò nhìn xung quanh, đi trên đường ở trong cung còn nhìn ngó xung quanh, dường như đối với xung quanh đều cảm thấy phi thường hứng thú, mặc cho ai nhìn vào đều phải phán một câu: Thiếu nữ ngây thơ.

Nhưng bộ dáng của Tam công tử lại khác, mắt đào hoa hơi hơi cong, mặt vô biểu tình cúi đầu nhìn đường, đối với đủ loại xung quanh đều không hứng thú, cũng như khí chất lãnh đạm xa cách như con người hắn vậy.

Đem người an bài ở cung Tây Bắc "Khánh Hoa Cung", trừ bỏ người do hai vị này đem đến, lại bố trí thêm không ít người tới hầu hạ.

Rốt cuộc người ta tới là để làm cung nhân, không phải tới để ngồi tù, sau này có thể bò lên long sàng không, ai mà biết được.

Mang người tiễn đi, Thất công chúa nhìn bố cục trong điện rất vừa lòng, nhìn đến người như đầu gỗ kia nói: "Chính điện này ta ở, ngươi đi thiên điện ở đi."

Tam công tử cũng không muốn cùng nàng cãi cọ gì, xoay người rời đi, rồi lại bị người gọi lại.

"Ngươi đừng tưởng ngươi có túi da tốt liền tốt thật, mới vừa rồi hoàng đế Vân Quốc kia nhìn ta nhiều hơn so với ngươi." Thất công chúa giống như không phục hơi hơi nâng cằm lên.

Tam công tử căn bản không để ý nàng ta, nghe xong những lời này liền cất bước rời đi.

"Nơi này cũng thật xinh đẹp." Thất công chúa cảm khái, Vân Quốc này quả nhiên là quốc gia lớn, một toà cung điện tùy tiện đều đẹp hơn so với nơi ở của phụ vương.

Tham luyến vuốt ve bình hoa bạch sứ này, còn có cái bà hoa cúc lê tinh xảo kia, đột nhiên cảm thấy: "Làm sủng phi có phải tốt hơn thế này không?"

"Thất công chúa quá cáu kỉnh, công tử người...." Người hầu hạ đều nhìn không được, dọc đường đi đều là nàng ta khi dễ công tử.

Cuối cùng Tam công tử mở miệng nói câu đầu tiên khi tiến cung: "Đều là vật chất, có cái gì đáng giận."

Phụ vương bại chiến, yêu cầu đưa người đến lấy lòng, mà túi da của chính mình vừa lúc có tác dụng, nhưng đồ vật ở trong phòng này cùng đồ vật trong phòng kia, có gì khác nhau sao?

Mẹ đẻ của hắn chỉ là một vũ cơ, ngay đến bản thân hắn cũng là vô dụng.

Mạc Chi Dương cảm thấy Đại Kim Mao này có đôi khi không tệ lắm, ít nhất chuyện ăn cơm này nói lời giữ lời, cá hầm cải chua này Ngự Thiện Phòng làm thật ngon.

"Tại sao ngươi lại thích ăn mấy món hương vị nặng như thế." Kỳ Quan Ngạn cảm thấy kì quái, đứa nhỏ này toàn thích hương vị chua cay, đây là nữ nhi chua cay sao? Nghĩ đến đó không khỏi cúi đầu.

Mạc Chi Dương nuốt đồ trong miệng xuống, mới ngẩng đầu trả lời: "Ăn ngon a."

Sợ y ăn đồ cay quá, bụng không thoải mái Kỳ Quan Ngạn cho người làm đường phèn tuyết lê cho y thuận họng: "Ngươi uống nước đường táo thu nhiều một chút."

Mạc Chi Dương nghe lời uống hết chén nước đường kia, chưa đã thèm liếm liếm môi.

Nào biết Kỳ Quan Ngạn lại thừa cơ hội này, cúi người ngậm lấy đầu lưỡi y, nhấm nháp vị ngọt còn lưu lại, lúc sau buông ra, đem người từ trên ghế dựa, ôm người ngồi vào trong lòng ngực mình: "Đều đã mười chín, lại nhẹ như vậy."

Khi còn nhỏ vì học khinh công, sư phụ cách bảy ngày mỗi lần đều cho Mạc Chi Dương tắm thuốc một lần, vì thế nên thân nhẹ như yến, cho nên 18 tuổi rồi thân cao tới đây liền không phát triển nữa, ngừng ở 1m71.

Nguyên chủ cùng sư phụ nguyên chủ, đời này làm một việc duy nhất, đó chính là bảo vệ hoàng đế.

"Muốn luyện công, cho nên mới nhẹ một chút." Mạc Chi Dương bị hắn ôm, liền khoá ngồi trên đùi hắn, cúi đầu thấy tay hắn vậy mà ấn bụng mình.

Đại Kim Mao chẳng lẽ ghét bỏ ta ăn nhiều, muốn ấn cho ta nhổ ra? Đều đã ăn xong còn muốn ta nhổ ra?

Điều mà Kỳ Quan Ngạn nghĩ là, nếu y thật sự là một nữ nhi chua cay, vậy Dương Dương sẽ sinh hài tử? Nam liền lập làm Thái Tử, nữ liền sủng thành bảo bối.

Nhưng nếu Dương Dương sinh hài tử, không để ý tới hắn thì phải làm sao bây giờ?

Suy nghĩ lại cảm thấy sinh hài tử không tốt, sủng một mình Dương Dương là tốt rồi, còn tâm tư nào mà phân tâm cho người khác chứ, cằm đặt lên vai y, ngậm lấy vành tai cọ xát: "Không sinh hài tử."

Sinh hài tử?

Đại Kim Mao khờ phê này muốn cái gì đây? Hắn muốn sinh hài tử? Hắn mà cũng có thể sinh a ha ha ha, cười phun!

Mạch não hai người, kém xa vạn dặm.

Buổi chiều, Kỳ Quan Ngạn phê duyệt tấu chương lại để y bồi, thấy y nhàm chán, liền hỏi: "Dương Dương biết chữ không?

"Không, sư phụ không dạy." Thật ra Mạc Chi Dương biết, nhưng hoàn cảnh không cho phép y biết.

Kỳ Quan Ngạn cũng không cảm thấy gì, đem bút lông dính chu sa trên tay buông xuống, ngược lại lấy một cái khác sạch sẽ ra, chấm mực tàu ở trên tờ giấy trắng viết hai chữ: "Dương Dương ngươi xem."

Mạc Chi Dương ngồi trên đùi hoàng đế, thăm dò hướng lên án thư nhing xem, chính là viết hai chữ: "Đây là chữ gì?"

"Chữ này đọc là Ngạn." Kỳ Quan Ngạn dùng đầu bút chỉ vào chữ thứ nhất: "Đây là tên trẫm, Kỳ Quan Ngạn, chữ này đọc là Dương, là tên của Dương Dương, đọc liền là Ngạn Dương."

Nhìn hai chữ này, Mạc Chi Dương gật gật đầu, đọc cùng hắn:"Ngạn Dương?"

"Ngạn chính là chí ý bác học, chỉ nhìn một cách đơn thuần luôn là lạnh như băng, quan trọng chính là chữ Dương này, ấm áp, gọi cùng thấy người tâm sẽ luôn cảm thấy vui vẻ." Kỳ Quan Ngạn nói, lại cảm thấy y không hiểu, đem người trong lòng ngực ôm chặt lấy.

Như là cái ôm ấm áp của thái dương* chỉ thuộc về hắn.

(*) Thái dương : Ánh mặt trời

Có lẽ là bởi vì buổi tối ăn không ít đồ cay, thời điểm nữa đêm đang ngủ, Kỳ Quan Ngạn nghe thấy người trong lòng ngực ho khan hai cái, ngay sau đó mở to mắt.

Nương theo ánh sáng của nến nhìn y, lại nghe thấy y nhẹ nhàng ho khan một tiếng, lắc đầu, đau lòng kéo chăn đắp cho y, âm thầm hạ quyết tâm ngày mai nhất định không cho y ăn mấy thứ này nữa.

Vì thế giữa trưa ngày sau, Mạc Chi Dương nhìn canh rau củ, ăn nguyên một chén, liền không để ý tới Kỳ Quan Ngạn, bản thân thì ra ngoài ngồi trên tường viện.

Hệ thống cảm thấy không đúng nên hỏi: "Cậu đang cáu kỉnh với hắn?

"Không, tao đang mượn chuyện này để thử, độ nhẫn nại của hắn đối với rốt cuộc tới mức nào." Mạc Chi Dương đứng ở nơi xa, nhìn con diều đang bay ở Ngự Hoa Viên, nhón chân nhìn, cũng không biết là ai dám ở trong cung thả diều.

Nhìn chén cùng ghế dựa trống trơn, Kỳ Quan Ngạn cũng không còn tâm tư ăn cơm, đem chiếc đũa buông ra: "Dọn đi."

"Bệ hạ." Cao Ngũ Phân thấy Hoàng Thượng chỉ mới ăn vài miếng, nơm nớp lo sợ mà tiến lên, mà quỳ sát: "Mạc ám vệ kia tính tình trẻ con, bệ hạ chớ có tức giận mà hại thân."

Kỳ Quan Ngạn làm sao không biết, tính tình Dương Dương đơn thuần, mới vừa rồi giận dỗi với hắn, mới ăn có nửa chén, là đang ghét bỏ đồ ăn không hài hoà: "Chuẩn bị điểm tâm nhiều một chút."

Ngày thường Dương Dương có thể ăn bốn chén cơm, hiện tại chỉ ăn có nửa chén chỉ sợ một lát nữa sẽ đói.

"Vâng." Cao Ngũ Phân đứng dậy, liền đi phân phó người tới dọn đồ.

Mạc Chi Dương không có tâm tư mà đi quản Đại Kim Mao, vẫn luôn theo phương hướng con diều mà đi, muốn nhìn xem là ai đang ở trong cung làm càn như vậy, dù sao đám nữ nhân hậu cung kia cũng không dám.

Kết quả vừa đến rừng đào đất trống trong Ngự Hoa Viên, đang muốn nhìn xem là ai, nhìn con diều một chút, cắt đứng dây diều, vẫn luôn bay theo gió, hướng phía nam thổi đi.

"Tại sao lại chặt đứt a?" Thất công chúa chạy theo vài bước, nhìn con diều theo gió mà bay biến mất trong tầm mắt, tức giận đến dậm chân, quay đầu sai bảo Tam công tử đang ngồi trên ghế đá: "Ngươi, đi tìm con diều về cho ta."

Bộ dáng kia, căn bản không giống như đối với ca ca mình, so với đối nô tài còn nghênh ngang hơn.

Tam công tử đờ đẫn đứng lên, giống như như là một con rối, đi theo phương hướng con diều bay mà đi.

Thấy hắn ta như vậy, Thất công chúa ghét bỏ phỉ nhổ: "Giống như cái đầu gỗ, ai sẽ thích đầu gỗ? Hừ!"

Con diều bay không xa, Tam công tử tới bên cạnh cái ao, liền nhìn thấy con diều đang treo trên bụi trúc đuôi phượng ở đầu xa, vòng qua hồ hoa sen mà đi qua.

Bụi trúc đuôi phượng kia bò lên cung tường sinh trưởng rấy tốt, con diều cũng bay rất cao, cái này thật quá khó, nếu là cái cây thì cũng có thể trèo lên, nhưng cây cột này lại trơn bóng, sợ là bám lên không được.

Chính lúc này, một cái bóng đen từ trên tường viện nhảy xuống, thuận tay liền đem con diều treo trên cây trúc lấy xuống, nhẹ nhàng tiếp đất, đứng trước mặt hắn ta.

"Diều của ngươi sao?"

Thiếu niên trước mặt làn da trắng nõn, bộ dáng thanh tú đáng yêu, mặt mày mang theo ý cười sang sảng, ánh mắt có chút đơn thuần không rành sự đời, đối với hắn ta cười đến tươi đẹp, trong tay còn cầm con diều.

"Đúng vậy." Tam công tử tiếp nhận con diều, trơ mắt nhìn y nhảy lên tường viện, cái gì cũng chưa kịp nói, người cũng đã không thấy đâu.

Hệ thống có chút kỳ quái: "Vì sao cậu lại giúp hắn ta?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.