Chương trước
Chương sau
Nhưng tới Vị Ương Cung rồi lại cảm thấy có chút không đúng, liền đứng trên nóc điện Vị Ương Cung, nhắm mắt lại: "Nhiều thêm hai người, hô hấp ổn định bước chân mau lẹ, là cao thủ."

"Chó vàng lớn phát hiện Trần Bá Ngôn?"

Mạc Chi Dương mở to mắt, quét nhìn xung quanh một vòng: "Trong cung này, có thể không một tiếng động xếp người vào, trừ bỏ hoàng đế còn có thể là ai, nếu hoàng đế đã biết chuyện này, vậy không cần chúng ta phải làm cái gì.

Ở trong lòng hắn Đường Uyển Uyển đã không khác gì người chết, hiện tại hắn bất động rất có thể là vì ngại quyền thế trên triều của Đường gia, là ta xem thường hoàng đế, một người tay cầm hoàng quyền, chưởng quản người trong thiên hạ, sao có thể sẽ đơn giản như vậy."

Phóng mắt nhìn lại, đều là đình đài lầu các, kinh thành khuất mắt, nơi này, bên ngoài thậm chí còn có một ít địa phương chúng ta đều không thể tưởng được, tay cùng đôi mắt hoàng đế đều có thể vươn tới.

Trận này Hà thống lĩnh nói, bệ hạ muốn dọn dẹp tuần tra trong cung, phỏng chừng hắn đã biết người bí mật cho ba tên sát thủ vào, thật ra rất nhiều chuyện cẩu hoàng đế đều biết.

Thậm chí còn nhìn thấu hơn mình, nghĩ đến chuyện này, không khỏi lạnh cả sống lưng: "Tao sau này sẽ cẩn thận một chút, nếu không ... hắn đem tao chém mất."

"Cậu còn sẽ sợ?" Hệ thống cười nhạo.

Chỗ này đã không cần y, Mạc Chi Dương xoay người rời đi: "Nếu nhiệm vụ hoàn thành, tao không là cái gì, mà nhiệm vụ không hoàn thành, tao phải hoàn thành nhiệm vụ, đến kêu ba ba nghe một chút."

Tuy rằng không tình nguyện, nhưng hệ thống vẫn kêu một tiếng: "Ký chủ ba ba."

"Ngoan." Bởi vì một câu này, chuyện không vui vừa rồi đều trở thành hư không, Mạc Chi Dương vô cùng vui vẻ trở về, mọi người đều là hồ ly tinh, vậy xem kỹ thuật diễn của ai tốt hơn.

Bãi triều, Kỳ Quan Ngạn nhìn án thư nhỏ, lại không có kiên nhẫn, những suy nghĩ đều là đứa nhỏ kia đi đâu. Lăn qua lộn lại đến một chữ cũng không xem vào.

Dứt khoát buông bút lông sói dính chu sa trên tay xuống, đi đến bên cửa sổ, đem cửa sổ đẩy ra, hướng ra bên ngoài giả một tiếng kêu của chim đỗ quyên.

Mạc Chi Dương nhận mệnh, từ trên nóc nhà nhảy xuống, nhảy một chút đến vạt đất trống ngoài hành lang tẩm điện. Tay phải cầm cung, chạy chậm nhảy lên, lướt qua lan can hành lang thấp bé, đứng trước mặt hắn: "Bệ hạ."

"Tiến vào." Một khắc nhìn thấy y, Kỳ Quan Ngạn liền hiểu rõ, hắn là bị trúng cổ, trúng tình cổ của đứa nhỏ này, thời thời khắc khắc đều phải nhìn thấy y, bảo hộ trong lòng, ấn dưới thân, mới có thể không phát bệnh.

Tay trái ấn cửa sổ, chống một cái liền nhảy vào trong, đứng trước mặt hắn: "Bệ hạ."

Kỳ Quan Ngạn dắt tay y, hai tay nắm chặt: "Sáng nay, trẫm thức dậy như thế nào lại thấy ngươi không ở đây?"

"Thần phải bảo vệ bệ hạ, tất nhiên là phải đi tuần tra a." Tay trái Mạc Chi Dương bị hắn nắm, tay phải cầm cung, ngoan ngoãn đi theo hắn, đi đến phía sau thư án.

Ngồi vào ghế, Kỳ Quan Ngạn ôm eo y một chút, đem người kéo lên đùi mình, tay trái cùng y mười ngón đang xen: "Việc này Hà thống lĩnh có thể làm tốt."

"Có phải thần làm sai cái gì không?" Mạc Chi Dương đột nhiên khẩn trương lên, gục đầu xuống nhìn tay hai người, thanh âm run rẩy: "Chọc bệ hạ không vui sao?"

Thấy y như vậy, ngược lại làm Kỳ Quan Ngạn khẩn trương lên, để người khoá ngồi trên đùi mình, mặt đối mặt, vươn tay xoa gương mặt y: "Đứa nhỏ ngốc, tại sao trẫm lại không vui chứ."

Dò xét một chút, nhìn thái độ cẩu hoàng đế đối với mình, Mạc Chi Dương rũ mi mắt xuống, thanh âm nhu nhược mềm mại: "Vậy vì sao lại không cho thần bảo vệ bệ hạ?"

Đứa nhỏ này vẫn không hiểu ý, Kỳ Quan Ngạn chỉ có thể mạnh mẽ làm bản thân không được nóng vội: "Ta chỉ hận không thể đem ngươi nâng trong lòng bàn tay, yêu thương che chở, lại như thế nào có thể để ngươi chịu nữa phần tổn thương chứ?"

Mạc Chi Dương nhìn hắn, biểu tình ngây thơ, tựa hồ là không quá hiểu ý những lời này.

Không, đây là tự hỏi, giới hạn nhẫn nại của hoàng đế đối với mình tới đâu, cần phải biết rõ ràng điểm mấu chốt của hoàng đế, sau này có thể e dè tránh đi, mới không làm hắn tức giận.

Vì thế hơi hơi nghiêng đầu, ngược lại dùng gương mặt cọ cọ lòng bàn tay hắn, thuận theo giống như mèo con xinh đẹp tinh xảo: "Sự tồn tại của thần chính là để bảo hộ bệ hạ a."

Trời cao đối với mình thật quá tốt, mới ban cho hắn một tiểu thần tiên như vậy.

"Vậy ngươi phải bảo vệ trẫm cho tốt." Kỳ Quan Ngạn cố ý dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp mà xoa nắn vành tai y, khẽ cười nói: "Vậy hiện tại, liền bảo hộ trẫm xem xong tấu chương này."

Mạc Chi Dương rũ mắt, không dám nhìn loạn, rốt cuộc các hoàng đế đều rất để ý tới việc người khác tham dự việc của triều đình, nên y dứt khoát không nhìn, có một số việc phải đúng mực không vượt quá giới hạn.

Lúc này, Cao Ngũ Phân tiến vào, kết quả liền nhìn thấy tiểu ám vệ nằm trong lòng ngực bệ hạ, nên dứt khoát làm bộ như cái gì cũng không biete, cất bước tiến vào thỉnh an: "Bệ hạ, nên dùng cơm trưa."

Kỳ Quan Ngạn buông tấu chương trong tay xuống, xoa xoa eo y, cúi người ở bên tai y ái muội nói nhỏ: "Vậy ngươi bảo hộ trẫm dùng cơm trưa."

Ngươi muốn ta nhìn ngươi ăn? Trong lòng Mạc Chi Dương lộp bộp, chuyện này quả thật không bằng cầm thú!

Đồ ăn được đem lên, 18 món ăn với thịt và rau đã được bày ra khắp bàn, mỗi mâm đều đầy đủ mùi vị, Mạc Chi Dương may mắn được nếm thử trình độ ẩm thực tối cao của vị diện này.

Ngồi ở trên ghế, cung đặt trên đùi, sọt mũi tên cõng trên lưng, mặt vùi vào trong chén, món này ăn ngon, món kia đồ ăn cũng ngon, như thế nào mỗi món ăn đều ngon như vậy.

Thịt cá hồi, nấm Bắc hầm thịt gà, còn có gan tiêm xào xả ớt quả thực ngon tuyệt, vừa cay vừa sảng khoái.

Nhìn y ăn đến vui vẻ như vậy, làm Kỳ Quan Ngạn cũng muốn ăn theo, so với ngày thường hắn ăn nhiều hơn nửa chén.

Mạc Chi Dương ăn luôn bốn chén cơm, đem một đĩa gan tiêm xào xả ớt đều ăn sạch sẽ, lúc này mới thoải mái xoa xoa bụng: "Ăn thật ngon."

"Ngươi nhìn ngươi xem." Kỳ Quan Ngạn dùng khăn giúp y lau khô dầu mỡ dính bên miệng: "Ăn vừa phải thôi, nếu căng hư bụng thì phải làm sao bây giờ?"

Cũng chỉ có bốn chén cơm, sao có thể căng hỏng được, Mạc Chi Dương hơi hơi ngẩng đầu, để hắn giúp mình lau miệng: "Người tập võ ăn đều nhiều, sẽ không bị căng hư."

Cao Ngũ Phân nhìn một màng này lại có chút cảm khái: Ông hầu hạ bệ hạ nữa đời người, không nghĩ tới có một ngày bệ hạ lại hầu hạ người khác, thật là sống lâu cái gì cũng thấy được.

Kỳ Quan Ngạn là thật sự sợ y hắn đến căng hư bụng, lại kêu Cao Ngũ Phân chuẩn bị chút đồ tiêu thực, buổi chiều liền lôi kéo người bồi mình xem tấu chương.

Thật nhàm chán a, Mạc Chi Dương lại không thể xem loạn, chỉ có thể nhắm mắt giả bộ ngủ, hiện tại y tình nguyện chạy ra bên ngoài đi bộ vui vẻ mọi nơi, cũng không muốn bồi bên cạnh hắn, nhàm chán xem tấu chương.

"Ký chủ ba ba, tôi cảm thấy Đại Kim Mao* muốn xem cậu như con mà nuôi."

(*) Đại Kim Mao: Chó săn vàng lớn

Quanh co lòng vòng, đứa ngốc mới không biết là đang mắng mình, Mạc Chi Dương hừ nhẹ một tiếng: "Đại Kim Mao đem tao xem như con mà nuôi, tao đây xem mày như con mà nuôi, mày là cái gì? Mặc kệ thế nào, mày đều là chuỗi đồ ăn thấp nhất."

Hệ thống hận không thể tát cho mình mấy cái, mình thật là miệng tiện mà!

Thế này thật sự quá nhàm chán, Mạc Chi Dương náo loạn cùng hệ thống vài câu, dựa vào bả vai hoàng đế trực tiếp ngủ, đi lại không thể đi, trừ bỏ việc ngủ còn có thể làm gì đây.

Lật một tờ qua, nghe được tiếng hít thở nhợt nhạt, Kỳ Quan Ngạn cúi đầu liền thấy, người trong lòng ngực nhắm mắt lại ngủ, không khỏi cười khẽ ra tiếng.

Thay đổi tư thế, để người trong lòng ngủ thoái mái một chút, thả nhẹ động tác trên tay.

Gió thu từ cửa sổ thổi vào, mang theo lạnh lẽo nhè nhẹ, mặt trời dần dần ngã về tây, từ cửa sổ chiếu vào, chiếu đến phiến đá xanh trên mặt đất.

Ngoài cửa sổ vang lên một tiếng chim kêu thanh thúy, Kỳ Quan Ngạn theo bản năng nhìn người trong lòng ngực, chỉ chép miệng một cái, lại không có tỉnh lại, vậy liền tốt.

Tình cảnh này, ánh lên một tần ánh sáng, lại xinh đẹp ấm áp như vậy.

Đến ban đêm, Cao Ngũ Phân chỉ ở trong điện đốt năm cây nến đuốc, xong việc mặt mang theo nụ cười hiểu rõ lui ra ngoài.

Mạc Chi Dương nằm ở trong góc giường, nhìn cẩu hoàng giống như sói, dùng chăn bao lấy mình, hai tay ôm đầu gối.

Thấy y như thế, Kỳ Quan Ngạn còn ra vẻ kinh ngạc, xốc màn lên giường: "Ngươi sao lại trốn vào trong đó?"

Ngươi nói xem? Mạc Chi Dương mặc kệ hắn, liền lui vào góc, nhìn ra âm mưu của hắn rõ ràng, mắt đào hoa nhấp nháy mấy cái: "Thần rất mệt."

"Ngày mai muốn ăn cái gì?" Kỳ Quan Ngạn ngồi xếp bằng trên chăn, đột nhiên tung ra đề tài này.

Cái đề tài này cũng có thể nói chuyện, Mạc Chi Dương lên lại tinh thần: "Ăn gan tiêm xào xả ớt kia, cá hầm cải chua...."

Thừa dịp y lải nhải báo danh đồ ăn, Kỳ Quan Ngạn đột nhiên nhào qua, liền ôm cả người lẫn chăn vào trong ngực: "Ngày mai ăn cái gì đều nghe ngươi, nhưng đêm nay ta muốn ăn ngươi."

Trốn không xong, Mạc Chi Dương trong lòng lắc đầu thở dài, nhu nhược vươn một bàn tay chỉ: "Một lần?"

Nhìn biểu tình của hắn liền biết có ý gì, lại vươn một ngón tay: "Vậy hai lần, thật không thể nhiều hơn."

"Ừm~"

Kỳ Quan Ngạn đem người gắt gao hướng vào trong lòng ngực mà ấn, tay trái đè lại vai y lại, tay phải bóp chặt eo y, liền quấn lấy nhau thân mật khăng khít.

"A ha~ bệ hạ, đầu ngối tê, đầu gối đau~" Mạc Chi Dương gắt gao bắt lấy khăn trải bàn dưới thân, cầu xin.

Kỳ Quan Ngạn nghe y nói như vậy, tiếng nói mang theo tình dục trầm thấp trả lời: "Vậy đổi một chút." Nói xong, cũng không đợi y trả lời, trực tiếp đem người bế lên, để cả người y đều ngồi trên người mình.

Ngực dán lưng, da thịt cận kề: "Dương Dương ăn thật ngon, thơm thơm ngọt ngọt lại mềm mại, tê~ thật thích."

Mạc Chi Dương: Đi mmp* mềm!

(*) Chắc là câu chửi tục

Cao Ngũ Phân đứng bên ngoài nghe lén.

"Nói chỉ hai lần, bệ hạ ngươi gạt người." "Trẫm cũng không đáp ứng ngươi." Nghe thấy cuộc đối thoại này, không khỏi che miệng cười trộm, trong lòng thật cao hứng nha.

Hôm nay, tâm tình bệ hạ thoạt nhìn không tồi, các đại thần trên triều đều thở phào nhẹ nhõm, Lễ Bộ thượng thư nói chuyện cũng dám lớn tiếng một chút: "Khởi bẩm bệ hạ, Nam Sở bại chiến, đưa Tam công tử cùng Thất công chứa của Nam Sở quốc tới, vì chất lượng, để thể hiện tấm lòng của họ, hai người này hôm qua vừa được đưa vào kinh."

Kỳ Quan Ngạn ngồi trên long ỷ, trụy châu thật dài che khuất vẻ mặt của hắn, đánh thua liền đưa con của mình tới địch quốc, màng xiếc này thật cũ rồi.

Nhưng mà may là hôm tay tâm tình hắn không tồi, Kỳ Quan Ngạn không có so đo: "Tuyên."

Hắn cũng nghe nói qua, Tam công tử Nam Sở kia kỹ thuật vẽ cao siêu, nếu không thì hắn cho người kia dạy Dương Dương vẽ, giải buồn một chút.

Nghe một câu tuyên, thái giám chạy chậm ra ngoài điện, đem người đã sớm chuẩn bị cầu kiến kêu vào, Thất công chúa này còn tốt, nhưng Tam công tử này, không khỏi làm người ta hít hà một hơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.