"Từ Tuấn, thực ra tôi chỉ là một sự bồng bột nhất thời của cậu, chúng ta quen nhau chưa lâu, nếu cậu cho rằng tình cảm dành cho tôi là thích thì tôi rất cảm ơn, nhưng tôi chỉ coi cậu là bạn." Bặc Tuyết đã bình tĩnh nói.
Từ Tuấn trố mắt ngạc nhiên nhìn Bặc Tuyết, mở miệng một cách khó khăn: "Em chỉ coi anh là bạn à? Chẳng hề có chút tình cảm nào sao, tình cảm của anh dành cho em không phải là bồng bột nhất thời đâu, mặc dù anh không thể nói được lý do tại sao lại thích em, nhưng anh là thật lòng, anh muốn nắm tay em, mãi mãi bên nhau."
Bặc Tuyết lắc đầu: "Tôi thật sự xin lỗi, bây giờ tôi không muốn yêu đương, cảm ơn tình cảm của cậu dành cho tôi, thật đấy, tôi chẳng ngờ một cô gái như tôi lại có được sự chú ý của một người tuyệt vời như cậu, còn cảm ơn cậu vì những bông hoa này nữa."
"Đừng tự ti như thế, em rất tốt, chỉ là anh không xứng với em thôi, nếu em bây giờ không muốn yêu đương, anh sẽ chờ em, hãy để thời gian chứng minh tình cảm của anh dành cho em." Từ Tuấn kiên định nói.
Hai người quay về, không còn tâm trạng ngắm hoa như lúc đi nữa, không khí cũng hơi ngột ngạt. Bặc Tuyết không biết sau này phải ứng xử thế nào với Từ Tuấn, dù sao từ chối người khác cũng là chuyện làm tổn thương, cô tuy không mong muốn nhưng cũng đã làm anh ta đau lòng. Cứ thế cúi đầu suy nghĩ, không để ý Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-mua-dong-khong-lanh/3403116/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.