Cho đến bây giờ, Bặc Tuyết vẫn cảm thấy thời thơ ấu thanh mai trúc mã là những kỷ niệm đẹp nhất tuổi thơ của cô...
Hai mươi năm trước, một đêm đông, Bặc Tuyết và An Diệp lần lượt chào đời, người nhà hai bên cùng nghe tiếng khóc từ phòng sanh, sự ra đời của các bé đem niềm vui đến đêm tuyết rơi, những người chờ đợi bên ngoài chỉ còn sự phấn khích. Ba Bặc thấy con gái nhỏ bé, vui mừng khôn xiết, nhìn bông tuyết lả tả bay bên ngoài bệnh viện, liền đặt tên cho bé là Bặc Tuyết.
Nhà họ Bặc và nhà họ An là hàng xóm, hai nhà rất thân thiết, thật sự minh chứng câu "Bà con xa không bằng láng giềng gần", hai nhà lại sinh con cùng ngày nên tình cảm càng thêm thắm thiết. Ba Bặc cũng nhờ vậy mà biết con nhà họ An là con trai, đặt tên là An Diệp, Diệp cùng âm với "Dạ".
Khi các bé mới bi bô, bố mẹ hai bên đùa rằng sau này nếu hai đứa trở thành vợ chồng thì càng thân thiết hơn nữa, nhìn hai đứa bé không hiểu gì, bố mẹ cười với nhau, sau này chỉ có thể tùy duyên của các con.
Bé gái Bặc Tuyết có ngoại hình xinh xắn như tượng điêu khắc, thật sự giống như bông tuyết thuần khiết. Ba Bặc tưởng tượng con gái lớn lên chắc chắn sẽ là cô bé xinh đẹp, nhưng dần dà khuôn mặt bé hé mở, ba Bặc thấy trên mặt con gái xuất hiện vết son. Ba Bặc rất lo lắng, đưa Tiểu Tuyết 3 tuổi đi khám, bác sĩ báo với Ba Bặc rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-mua-dong-khong-lanh/3403105/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.