Ăn xong cơm chiều tôi đi vàophòng đọc sách của Giang Triều, nhìn trên bàn bày đầy tư liệu ôn tập.Anh nói cho tôi biết đang chuẩn bị ghidanh học nghiên cứu sinh ở học viện chính trị Nam Kinh, anh nói có cảm tình quásâu với quân đội nên không muốn chuyển nghề, nhưng hiện tại lại không thể thamgia huấn luyện cho nên chuẩn bị đổi sang làm công tác giáo dục tư tưởng . Đây mớilà anh Giang Triều của tôi không vì bất cứ nguyên nhân gì mà trở nên suy sụp vàcam chịu được……
Sau đó chúng tôi trò chuyện một hồi, anh liền vội đuổi tôi về.
Trên đường đến nhà ga, Giang Triều vẫn như trước im lặng đivới tôi tới đó, điểm bất đồng là trước kia anh đi phía trước nhưng hiện tại tôilại cố ý đi sau anh nửa bước. Trên đường đi tôi vừa đá một viên sỏi vừa nhớ tớichuyện cũ, có lẽ thật không giống với sự trầm mặc từng có của chúng tôi, tronggiờ phút đó có thể cảm giác được trái tim của chúng tôi dính cùng một chổ ,nhưng giờ phút này anh là anh còn tôi chỉ có thể là tôi. Tôi đột nhiên phát hiệnvận mệnh con người như hòn sỏi dưới chân tôi, lơ đãng bị ông trời trêu cợt làmchuyển đổi vị trí, ông trời dùng nhiều sức lực cho nên chúng tôi cùng vị tríban đầu có khoảng cách rất xa, có lẽ làdo vận mệnh…..
“Nhạc Tuyết,hiện tại anh chỉ có thể đưa em đến nơi này .”
Nhìn thấy nhà ga không còn xa, tôi gật đầu với Giang Triều,nhắc nhở anh trên đường trở về đi chậm một chút.
Xe rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-lac-tran-duyen/2008198/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.