Thành phố D không lớn lắm nếu có duyên tất sẽ lại gặp nhau.
Lại nghe Vũ Hiên, âmnhạc dìu dịu bay bổng trên không gian thản nhiên rơi xuống, âm nhạc thực dễdàng khiến người ta nhớ lại chuyện cũ, như vậy,nhớ tới khi tôi trải qua một buổi chiều chua xót, đang tuyệt vọng trongmưa cùng Nghê Lạc Trần gặp gỡ bất ngờ đã trở thành điều mà cả đời này tôi khócó thể quên nhất . Trên đời này có thể thật sự quên sao? Tôi nghĩ không có, cólẽ chỉ có cái chết mới có thể làm được khiến mình thật sự bỏ qua và quên đi mộtlần, nếu không thì vì chúng ta trải qua quá nhiều chuyện và gặp gỡ nhiều ngườinên nó sẽ lắng đọng lại trong lòng, chỉ ngẫu nhiên bị chạm đến mới cảm thấyđau, hay ngọt ngào hoặc là bình thản……
Chỉ là chút vướng mắc này nọ, người ta tưởng đi đối mặt mộtcách bình thản nhưng đều không được, giống như người phụ nữ này xuất hiện trướcmặt tôi vào lúc này, cô ta thật sự rất đẹp,cái loại được gọi “Người đẹp ……. Tuy rằng tôi sớm chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bịvẻ đẹp của cô ta làm rung động . Cô ta khoảng hơn 30 tuổi, làn da trắng không bịdấu vết của thời gian in lại, chẳng lẽ năm tháng không để lại dấu vết trên mặtngôi sao?
“Ngại quá, trên đường bị kẹt xe.”
Kẹt xe ư? không phải chúng tôi cùng nhau xuất phát sao? Có lẽsai biệt là thời gian mới đúng, tôi hơi cười khẽ. Tuy rằng lời xin lỗi của côta nghe không ra thành ý gì, nhưng âmthanh lại say lòng người , nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-lac-tran-duyen/2008196/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.