Đêm đó, tôi cùng mẹ chồng uống chút rượu, không biết là tácdụng của cồn, hay là bởi vì lâu lắm không tìm người có thể giãi bày nội tâmmình, bà nói rất nhiều chuyện cũ. Bà nói, con người một khi bắt đầu thói quennhớ lại, vậy có nghĩa là đang muốn già đi.
Thời mẹ chồng còn đi học đã từng là đóa hoa mai cao ngạolãnh diễm nhất trong vườn trường đại học, rất nhiều người đều nói, nữ sinh họcmỹ thuật tạo hình phần lớn là lãng mạn đa tình , cái nhìn đối với tình yêu cũngthực trừu tượng, các cô có thể bất chấp rất nhiều thứ chỉ để theo đuổi một tìnhyêu nảy nở ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mẹ chồng nói, năm đó xung quanh bà có rấtnhiều nam sinh, nhưng bà không quan tâm tới ai, đem linh hồn giắt ở cao xa phíachân trời…..
Nhưng là tình cờ tại một lần dã ngoại vẽ vật thực, bà đã gặpđược người có thể chạm đến linh hồn của bà đó là Nghê Thiên Vũ.
Hoàng hôn hôm đó, ánh mặt trời không phát ra vầng sáng, NghêThiên Vũ mặc áo sơmi màu trắng, đứng ở trong ánh trời chiều, trên người tản ramột thứ ánh sáng khó tả nên lời. Ông không nói lời nào, cũng không cười, chỉ làdùng ánh mắt u buồn nhìn bà, bà liền cảm giác linh hồn rời khỏi thân thể, tựa hồlà đi tìm cái gì đó, lại dường như cái gì cũng chưa tìm được……
Sau đó, bà mới biết được Nghê Thiên Vũ là sinh viên mỹ thuậttạo hình mà hầu hết nữ sinh trong trường muốn truy đuổi, cao cao tại thượng, lạivĩnh viễn đều không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-lac-tran-duyen/2008179/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.