Sau khi đem bức tranh ra phía trong sân nhỏ, tôi có cảm giácgiống như đang trộm đồ của người khác,tâm lý sợ hãi vô cùng.
Thực ra nhà này có hai thứ thuộc về tôi, một là bức tranhnày, ngoài ra còn có cái còi thủy tinh kia nữa, mặc dù Nghê Lạc Trần đã tặngnó cho tôi, nhưng tôi biết thực sự nóvĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về tôi.
Quay về bếp, ngọn đèn màu cam, khói lượn lờ bốc lên, ngoạitrừ mùi nồng đậm của canh gà, còn lại tôi không thể phân biệt ra mùi của các loạithảo được.
“Mắt Lạc Trần hơi mệt mỏi, nhất định là hai ngày này ngủkhông tốt, mẹ nấu canh bổ cho nó.” Mẹ chồng thản nhiên nói một câu.
Tôi gật đầu, trong lòng còn hơi luống cuống, mẹ chồng khingày thường không nói lời nào, còn trên mặtthường hiện lên nụ cười thanh nhã, nhưng bây giờ nhìn thế nào cũng thấycó vẻ lo lắng.
“Mẹ, tối mẹ đừng đi, con sợ.”
Mẹ không trả lời tôi, tôi có thể cảm giác bà cũng đang sợ, chỉ là tôi không biết bà sợNghê Lạc Trần biết chúng tôi đem bức tranh giấu đi sẽ tức giận với chúng tôihay là đang sợ cái gì khác.
Trong nhất thời, không khí trong phòng bếp hơi đông lại, tôivà mẹ chồng đều không nói gì.
“Mẹ, sao ngay cả phòng khách cũng không bật đèn, phòng ngủ cũng tối, con còn tưởng rằng trong nhàkhông có người chỉ có mình con.”
Bỗng nhiên Nghê Lạc Trần xuất hiện ở phòng bếp một cách kỳ lạ, bước chậm rãi, cả người mặc đồ ngủ màu trắng, tôi cố ý nhìn cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-lac-tran-duyen/2008174/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.