Tôi ngồi ở cầu thang, mặc cho thời gian như ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ trôi qua.
Có lẽ sẽ không ngườinào nghĩ tới Nghê Lạc Trần là người muốn gió có gió hô mưa có mưa nhưng đã trảiqua những đau thương như thế. Tôi từng oán giận anh tại sao dù là vui buồn giậngì thì trên khuôn mặt anh luôn tỏ vẻ lãnh đạm, dường như tươi cười giả dối, tạisao không kéo xuống bộ mặt giả dối đó xuốngđể quay về dáng vẻ tự nhiên của mình ? Bây giờ nghĩ lại tôi mới hiểu được, loạitươi cười đó là cười nhạo bản thân anh,người nhà, và với cả thế giới, là một loại bất đắc dĩ và đau xót thậtsâu…
Đối mặt với sự tàn nhẫn như vậy, ngoài mỉm cười anh còn cóthể làm sao đây?
Sau khi nghe xong tôi còn biết rõ một chuyện, thì ra ông nộikhông thích tôi bởi vì tôi không yêu Tiểu Bùn của ông, Từ Dĩnh mới là người mà ông an bài ở bên cạnhNghê Lạc Trần, có thể là người phụ nữ khiến ông an tâm, theo thời gian tùy thờicơ chờ đợi Nghê Lạc Trần tiếp nhận đưavào thế giới của anh và thế giới của người nhà họ Nghê, chỉ là Tiểu Bùn của ônghoặc là ông trời cũng không chiều theo nguyện vọng của ông…
Xem ra duyên phận của đời người đúng là không có cách nàonói rõ, có đôi khi gần nhau cả đời cũng chưa chắc sẽ yêu nhau, gặp nhau khôngnhất định là duyên phận, bỏ qua cũng không nhất định là tiếc nuối. giống nhưtôi với Giang Triều cho dù tình cảm mườimấy năm, cũng không chống lại được định mệnh an bài và dòng chảy của thời gian,loại đau đớn vì bị chia cắt có lẽ vẫn còn nhưng đã dần dần trở nên phai nhạt rồi, niềm vui và hạnh phúc của anh cũng khôngnên dành cho tôi, sau này thứ tôi muốn đối mặt chỉ có hạnh phúc và đau khổ củaNghê Lạc Trần.
Chỉ là trong lòng vẫn còn đau buồn mơ hồ vì Giang Triều kêuoan một chút, khi còn bé vì Nghê Lạc Trần mà bố của Giang Triều bị giáng chức,sau khi lớn lên lại vì Nghê Lạc Trần nên một chân khỏe mạnh như thế của GiangTriều bị mất đi, lẽ nào đây cũng là một loại duyên phận.
Đều nói ‘Hồng nhan là kẻ gây tay họa”, tuy tôi không phải làhồng nhan nhưng lại mang đến tai họa cho anh cảm thấy tự trách ở trong lòng.
Sau đó tôi nghe thấy mẹ chồng không ngừng dặn dò Nghê Lạc Trần,phải kiên cường một chút nghe lời bác sĩ phối hợp trị liệu, tôi mới nghĩ đếnchuyện quay về phòng đọc sách, mở máytính tìm kiếm một chút thông tin về bệnh trầm uất. Hóa ra cuộc đời của người bịbệnh trầm uất là mầu xám, họ không có hi vọng với tương lai, có đôi khi còn cảmthấy bản thân mình từ bé đã là một sai lầm, bản thân cho cho rằng mình không thểmang đến hạnh phúc cho người nhà và bạn bè, họ cho rằng sự tồn tại của mình đốivới người khác là một gánh nặng… khó trách bức tranh của Nghê Thiên Vũ lại ảm đạmnhư thế, thì ra đó chính là màu sắc thế giới của ông, cho dù con ruột bảo bối ởbên cạnh ông cũng không do dự kiên quyết chấm dứt cuộc đời.
Nhưng trong lòng ông không có chút lưu luyến nào sao? Có lẽcái còi thủy tinh là kỳ vọng và khúc mắc cuối cùng…
Lạc Trần của tôi đem thứ đồ như tính mạng đó giao cho tôi,ngụ ý bảo tôi là hi vọng của anh sao?
Đêm đã khuya ánh trăng ẩn sau tầng mây, ánh sáng bắt đầu trởnên lờ mờ.
Mượn ánh sáng yếu ớt, tôi nhìn thấy con búp bê thủy tinh ở đầugiường không còn tỏa những tia sáng ra bốn phía như thế nữa, không có ngoai lựctác động thì sẽ không tự mình phát ra ánh sáng rực rỡ chới mắt, giống như hạnhphúc của con người vậy, sẽ không từ trên trời rơi xuống mà nó cần mình tự đi thựchiện và nắm chặt.
Nằm ở trên giường và trách nhiệm nặng nề ở trong đầu làm thế nào cũng không ngủ được,có lẽ cũng đang đợi một hơi ấm, một mùi hương..
Không biết cửa mở ra khi nào, Nghê Lạc Trần nhẹ nhàng đi đến.
Tôi vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ say.
Dần dần hô hấp của anh cũng đến gần tôi, hơi thở quen thuộcphả vào trên mặt, một nụ hôn ẩm ướt nhẹ nhàng rơi trên trán tôi, sau đó anh lạidán sát vào trên mặt tôi, tham lam ngửi, lông mi rậm trong nháy mắt khiến cho mỗitế bào trên mặt tôi đều cảm thấy ngứa ngứa,nhưng anh giống như vẫn chưa cam lòng lại dùng ngón tay nhẹ nhàng bóp mặttôi, sau đó buông ra rồi vuốt ve chỗ khác. (bó tay với anh TrầnJ)
Tôi ngừng thở, kiên nhẫn và kiềm chế mới không thốt ra bất cứâm thanh nào.
Cho đến lúc anh vui chơi đủ trong miệng thoát ra tiếng cườinhỏ, mới dần dần tách mặt khỏi tôi, lại dùng tay hơi vuốt ve tóc tôi rồi xoayngười rời đi.
Cửa phòng tắm mở ra, ánh sáng vừa rọi tới lại chợt tối sầm,dần dần truyền đến tiếng nước chảy.
Tôi mở mắt nhẹ nhàngthở phào, dùng sức chà xát sự ngứa ngáy trên mặt, cười cười. Thật sự vừa tôitôi đặc biệt nghĩ muốn ôm anh một chút làmcho anh hoảng sợ, chỉ là tôi sợkhông biết phải trả lời như thế nào, vì sao tôi vẫn chưa ngủ.
Bỗng nhiên cảm giác được phần tình yêu này có nhiều người kỳvọng và chú ý mà trở nên không hề đơn giản, như vậy tôi phải nắm chặt nó như thếnào, hoặc là bị nó nắm chặt ?
Tôi đang nghĩ thì cửaphòng tắm đột nhiên mở ra nên vội vàng nhắm mắt lại.
Một lát sau hơi thở của anh tới gần lần nữa, mang theo cơ thểấm áp đầy hơi nước dát sát vào lưng của tôi, tay nhẹ nhàng vòng qua eo tôi,không ngừng hôn tóc tôi, còn thốt ra tiếng hừ nhẹ nhàng và thỏa mãn.
Tôi bị anh đùa thực sự nhịn không được nữa bật cười , từphía sau ôm thắt lưng anh “Thế nào, mớiquấn mẹ còn chưa đủ , lại tìm em làmnũng à?”
Anh im lặng một chút,sau đó nói như đã dự đoán được trước“Anh biết em không ngủ, có phải là vì bị lạnh nhạt nên ghen với mẹ anh không?” Thì ra ghen tuôngở trong mắt anh cũng là một loại kiêu ngạo.
Anh tưởng rằng em là anh sao? Ai ghen chứ?” Tôi dồn sức xoayngười, tay vẫn quấn chặt lấy lưng củaanh như cũ.
Anh chặn lại ánh trăng duy nhất ngoài cửa sổ, trong phòng tốinhưng tôi lại vẫn có thể thấy được ánh mắtsáng ngời của anh, vẫn nhìn anh, chỉ là trong chốc lát anh bỗng nhiên mỉm cườihiểu ý, nụ cười trực tiếp đó rất đơn giản, đơn giản đến khó có thể xuất hiệntrên mặt của một người trưởng thành, càng không nói là người trầm uất cô độcnhư anh. Tuy nhiên chỉ trong nháy mắt, tôi vẫn như cũ bị dáng vẻ tươi cười nàylàm cảm động, xem ra trên đời này điều khiến người ta cảm động nhất không phảilà đau lòng, mà là một niềm vui đơn giản, mà niềm vui của anh chỉ vẻn vẹn là vìtôi vẫn đang chờ anh nên chưa ngủ..
Rất đơn giản nhưng lại khiếntôi đau lòng, ai nói Nghê Lạc Trần phức tạp, thần bí, không thật? Thật ra anh thực sự rất đơn thuần.
Tôi hơi vỗ nhẹ vào mặt anh một chút, hỏi “ Tại sao anh lạiđáng yêu như thế?”
“…”
Hiển nhiên anh khôngnghĩ tôi sẽ nói như thế, cơ thể hơi run rẩy, sau đó cẩn thận lui lại phía sau, muốngiữ khoảng cách để thấy rõ mặt tôi.
Tôi không cho anh đạt được, lại hơi giữ chặt tay một “Ngoan,đừng sợ, ngoài em ra thì chị nào còn có thể thương anh như thế.”
Tôi nghĩ là trêu anh một chút, quả nhiên anh “phì” cười mộttiếng, sau đó lập tức cử động muốn đứngdậy bật đèn để nhìn thử người phụ nữ trong ngực anh có phải là vợ Nhạc Tuyết củaanh hay không, vì sao cảm thấy không hề giống một người từ trước đến nay.
“Anh dám…’ tôi có chút xấu hổ đã để anh nhìn thấy dáng vẻ dịudàng của tôi, liền uy hiếp anh.
Nhưng anh làm sao cũng không chịu nghe còn kì kèo vớitôi, nói gì cũng phải nhìn rõ dáng vẻbây giờ của tôi, cho đến khi tôi đưa tay đặt ở nơi đó của anh, anh mới không cửđộng nữa…
Dần dần tôi cảm thấynơi đó của anh bỗng chốc trở nên nóng như lửa trong tay tôi, to lên, anh thở hổnhển, kéo đầu tôi vào lòng “Không cần nhìn nữa, thật sự là vợ anhvì nơi đó nhận ra tay của em…”
Tôi hơi dở khóc dở cười, lại giả bộ nghiêm túc mở tay đang cầmra, nhẹ nhàng đẩy anh một tí “Trước tiên anh khai rõ vì sao cũng mua quà choTiêu Địch, rốt cuộc quan hệ của anh với cô ấy là gì?”
Anh lặng người một chút, tiếp theo lại vui đùa dựa vào lòngtôi, một lần nữa đem tay của tôi đặt ở nơi nóng bỏng đó của anh, “Bà xã, emkhông nên như thế vì, lúc này nói điều kiện rất thất đức nha…”
“Em mặc kệ cái gì thất đức hay không thất đức, không nói thìđừng nghĩ…’
Tôi cố trừng phạt anh,nhưng bản thân mình lại cảm thấy đau lòng, đồng thời cũng cảm thấy rất vui vẻ,tôi nghĩ có lẽ con người hoặc nhiều hoặc ít cũng ngược đãi bản thân mình và ngược người khác,nhất là với người mà mình yêu nhất.
Cuối cùng anh cũng mặc kệ, dùng phương thức vô cùng tàn nhẫnlàm nũng với tôi, “Bà xã, ôm một cái đi, nơi đó đang cương lên cảm thấy hơiđau….…’
Tôi cười cười ôm chặt anh, lại có chút không cam lòng, đưa mặtnhẹ nhàng hôn anh, rồi lừa anh “Ngoan, nói cho em biết, anh với cô ấy đã…hay không…”
“Em nghĩ đi đâu rồi, anh với cô ấy làm sao có thể, quan hệ của tụi anh…tóm lại, anh và cô ấy cùng lớn lên vớinhau…”
Thì ra là người phụ nữ mà ông nội bố trí ở bên cạnh anh, tôikhông dám hỏi tiếp, chỉ cần tin tưởng là là tốt rồi.
Tôi dứng dậy, đặt anh ở dưới người…
Ánh trăng nhạt ngoài cửa sổ chiếu trên khuôn mặt đẹp trai của anh, thì ra hai người xuất sắcnhư thế, là cặp nam nữ đứng đầu trong giới nghệ thuật, cho nên anh mới giốngsiêu thoát trần tục, như vậy không giống người khác…nhưng tại sao cha mẹ củaanh hay là trời cao lại nhẫn tâm đem sự đau khổ bó buộc trên người anh…
Tôi đau lòng hôn anh, từ cái trán cương nghị, rồi xuống mũi,và cánh môi ẩm ướt mềm mại…lại dần dần hônxuống, lại không để ý đến anh điên cuồng tìm kiếm môi tôi…mãi đến khianh đuổi theo đến mệt cũng trở nên ngoan ngoãn, tôi mới từ từ lướt môi qua vòm ngực rắn chắc của anh và nơi bụng dướiđang dồn dập lên xuống…
Anh hừ rồi hừ, muốn dùng tay kéo cánh tay của tôi, nhưng tôilại nhẹ nhàng tránh khỏi, lại thong thả kéo quần ngủ của anh xuống.
Nơi đó đã đứng thẳng, hơi run run lắc lư trong mắt tôi, giốngnhư đang bắt chuyện với tôi, cảm ơn tôi đã phóng thích nó, tôi cười một chútkhông chút do dự cúi đầu hôn lên nó…
“Nhạc Tuyết, không được…anh không cho…không cho em như thế…”
Tôi ngẩng đầu, mượn ánh sáng yếu ớt nhìn anh, anh cũng đangnhìn tôi cầu xin, trên trán có những giọt mồ hôi trong suốt, giữa hai mày cũngnhẹ nhàng nhăn lại, ngực phập phồng kịchliệt.
“Chậm rãi không thoải mái?”
“uh…”
Thấy anh cúi đầu hừ một tiếng, tôi liền đưa tay an ủi bụngdưới của anh, nhẹ nhang ma sát, từ câu từng chữ nói “Nghê Lạc Trần, anh nhớ kỹ,từ nay trở đi anh là Lạc Trần duy nhất của em, em sẽ yêu thương anh thật tốt, mỗinơi mỗi chỗ em đều phải yêu thương….”
Nói xong tôi liền ngậm nơi nóng bỏng đó của anh vào miệng, dùng độ ấm ẩm ướt yêu thương nó, nhưmong muốn nghe thấy anh không còn cách nào khống chế và nhẫn nại than nhẹ. Tôinhớ trước kia anh chờ cho đến lúc vui sướng cũng không phát ra âm thanh gì, cólẽ như vậy cũng có ý nghĩa, từ giờ phút này ở trước mặt tôi anh dần dần kéo xuống vẻ ngụy trang kia…
Tôi không biết có phải anh khóc không, đàn ông lúc đang cảm động có đôi khicũng cần dùng nước mắt để biểu lộ…
Sau đó tôi hôn rất lâu, cho đến khi anh không thể nhịn đượcnữa mới đoạt lấy quyền chủ động, đem tôi ôm vàongực, cẩn thân hôn tôi…
Chúng tôi lao thẳng đến đối phương thật dịu dàng, từng chúttừng chút đưa nhau lên tới đỉnh sung sướng.
Đêm dần dần trở nên yên tĩnh lại, tôi với anh ôm nhau, rấtlâu không nói lời nào chỉ thong thả dùngmồ hôi để truyền độ ấm cho nhau, sau đóanh dùng mặt vuốt ve đầu tôi, cúi đầu nói “Nhạc Tuyết, đừng tốt với anh như vậy,anh không quen cũng sợ hãi…”
Tôi không nói gì chỉ là, giống anh lúc trước vuốt ve tôi,dùng tay từng chút từng chút vuốt ve tóc của anh. Thật ra tôi cũng sợ, sợ anhchỉ ngoan vào lúc này, sợ anh khi quay người lại liền trở thành lạnh lùng hà khắc,cũng sợ có một ngày anh không đủ kiên cường mà vứt bỏ tôi và thế giới này…
Ngày mai mẹ chồng rời đi, tôi không có khả năng gánh chịutoàn bộ trách nhiệm và nhiệm vụ này?
Nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ càng ngày càng tối, ngày mai cólẽ trời sẽ mưa dầm, thời tiết tháng 6 luôn luôn bất thường như thế, nói thay đổibất thường cũng giống như thế giới thường thay đổi khó lường như thế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]