"Hả? Gì?" Hắn ngơ ngác rồi lại ngơ ngác.
Hứng ké chúc phúc của Thiên Đạo?
Này cũng được luôn?
Thiên Đạo cho phép luôn?
Nói thật hay nói chơi vậy?
Dòng suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu, các tia sáng chúc phúc đã lần lượt rơi xuống. Minh Huyền bị Diệp Kiều kéo lại gần. Giây lát sau, hắn thấy giữa mày hơi nhói lên.
Một tia sáng vàng kim rơi vào giữa hai hàng lông mày hắn. Thiếu niên trợn to mắt. Tia sáng chúc phúc của Thiên Đạo sau khi đi vào cơ thể thì di chuyển đến đan điền. Hắn cảm nhận được từng chuyển động của đốm sáng nhạt kia trong cơ thể mình. Lúc này đây, ngoại trừ ngạc nhiên, hắn còn vừa mừng vừa lo.
Thì ra đây chính là Thiên Đạo chúc phúc. Minh Huyền choáng váng, đứng ngẩn người tại chỗ.
Diệp Kiều cũng đang cảm nhận sự huyền diệu trong tia sáng chúc phúc của Thiên Đạo. Đan điền được bao phủ trong sự ấm áp. Cảm giác mệt mỏi lúc nãy đã biến mất. Nàng thử dùng thần thức ngưng tụ đốm sáng trong cơ thể lại. Vốn chỉ ôm tâm lý thử xem xem thế nào. Đến khi đốm sáng tản ra, nàng càng ngạc nhiên hơn.
Một dòng chú ấn?
Nàng nhẹ nhàng hít vào thở ra. Chú ấn chợt lóe lên rồi biến mất. Diệp Kiều, theo bản năng, nhanh chóng ghi nhớ dòng chú ấn kia lại. Khi nàng mở mắt ra thì phát hiện bầu không khí xung quanh im ắng một cách bất thường.
Lôi kiếp trên trời vẫn đánh xuống dưới. Thiên Đạo chúc phúc cuối cùng cũng dừng lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ky-cuu-tong-mon-thuc-thu-nhat-choi-xo-la/3517140/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.