Chương trước
Chương sau
Bốn phía yên lặng lạ thường. Sở Hành Chi nhìn thanh kiếm của mình bị Diệp Kiều chém gãy, mắt trợn to: "Diệp Kiều!"

Tuy đây chỉ là một thanh kiếm tầm thường, ở đâu cũng có nhưng kiếm tu bị chém gãy kiếm chẳng khác gì bị vả mặt trước bàn dân thiên hạ. Hắn giận dữ lao đến muốn đấm Diệp Kiều.

Diệp Kiều xoay người tránh đòn, chân thuận thế giơ ra đá một cái. Nào ngờ cú đấm của Sở Hành Chi chỉ là đòn nhử, hắn vung tay còn lại vào bụng Diệp Kiều.

Diệp Kiều bắt lấy tay hắn rồi làm một đòn quật qua vai.

Mộc Trọng Hi nhảy cẫng lên, mắt phát sáng: "Diệp Kiều trâu bò!"

"Đấm hắn đi sư muội! Đá vào sườn hắn! Quay lại! Hắn ở phía sau!" Minh Huyền cũng hùa theo hò hét.

Khung cảnh cực kỳ náo nhiệt.

Diệp Kiều và Sở Hành Chi liếc nhau, giơ nắm đấm toan tình thương mến thương thêm lần nữa thì trưởng lão Vấn Kiếm Tông xuất hiện từ phía sau.

"Quậy phá đủ chưa?"

Đám người đang nhốn nháo tức khắc ngậm miệng, câm như hến.

"Ngày nào không gây chuyện thì ăn không ngon, ngủ không yên phải không?"

Trưởng lão Vấn Kiếm Tông nhíu chặt mày, chỉ hận sắt không rèn thành thép. Đám báo này, thi thì như hạch, bị phạt còn không chịu yên, cứ thích gây chuyện với nhau. Lão chỉ trỏ, răn dạy: "Mấy ngày nữa là bí cảnh thi đấu thứ tư sẽ mở cổng, lão hi vọng các trò biết suy xét đúng sai, tự xử lý mọi chuyện cho tốt. Nhất là mấy đứa nào đó có não nhưng không biết xài, bị người ta vượt mặt vào hai ngày cuối, không biết tự suy ngẫm bản thân mà còn mặt mũi đứng đây hóng chuyện."

"..." Các đệ tử chân truyền nào đó bỗng thấy chột dạ nhiều chút.

Trưởng lão lạnh lùng phất tay, nhìn đám đệ tử cúi đầu đứng yên không dám hó hé: "Giải tán!"

Diệp Kiều đánh xong một trận, tình thần sảng khoái, dẹp chậu hoa sang một bên, tung tăng về sân viện.

Khi Tần Phạn Phạn chạy tới thì mọi sự đã xong. Lão đi theo các đệ tử gặng hỏi: "Lão nghe bảo các trò đánh nhau? Kết quả sao rồi?"

Sở Hành Chi cũng là đối thủ đáng gờm, tranh thủ cơ hội này thăm dò thực lực hắn cũng tốt.

Diệp Kiều đắc ý: "Trò thắng hắn."

Tuy thắng nhờ sự khinh địch của Sở Hành Chi và sự linh hoạt thay đổi đòn đánh bất ngờ khiến hắn không kịp trở tay nhưng kết quả quan trọng hơn quá trình, thắng chính là thắng.

Dù không dám tin nhưng Tần Phạn Phạn cũng vui mừng khôn xiết.

Đến cả Mộc Trọng Hi còn chưa chắc thắng được Sở Hành Chi. Diệp Kiều thắng được thằng bé đó là quá ngon rồi.

Trong lòng nghĩ thế nhưng lão không nói ra miệng.

"Kiều à." Tần Phạn Phạn chắp tay sau lưng, đi theo các đệ tử: "Trò chững lại ở cảnh giới này cũng lâu rồi, không có cách nào đột phá cảnh giới sao? Hay là đang kẹt ở kỳ bình cảnh?"

Đối với các đệ tử có thiên phú cao, từ Trúc Cơ đột phá lên Kim Đan là một chuyện đơn giản. Năm ấy, Diệp Thanh Hàn dễ dàng đột phá Kim Đan, lôi kiếp rầm rộ giáng xuống. Chuyện này từng khiến giới tu chân xôn xao một thời.

"Có thể đột phá." Diệp Kiều suy tư: "Nhưng linh căn quá yếu, không theo kịp tốc độ đột phá."

Nàng cần phải giúp linh căn lớn hơn một chút mới được. Cách khả thi hiện tại là hưởng ké lôi kiếp của người khác.

Về cơ bản, hầu hết các đệ tử chân truyền và các tu sĩ đã đột phá xong kỳ Kim Đan, lần đột phá cảnh giới tiếp theo sẽ là lôi kiếp của kỳ Nguyên Anh.

Mà số lượng người có thể đột phá kỳ Nguyên Anh không nhiều lắm, Diệp Kiều không kiếm được người nàng có thể xin ké chút sét.

Tần Phạn Phạn hài lòng với suy nghĩ chậm mà chắc của Diệp Kiều: "Dục tốc bất đạt, quá nóng vội có thể khiến căn cơ không vững."

Sau trận ầm ĩ vừa rồi, các đệ tử lần lượt về phòng phân tích tình hình bí cảnh sắp tới.

"Muội cảm giác các bí cảnh thi đấu không ngừng gia tăng độ khó." Không riêng gì Diệp Kiều, các đệ tử khác cũng cảm thấy như thế.

"Càng về sau càng khó." Minh Huyền gõ đầu ngón tay lên bản đồ mà Vấn Kiếm Tông cung cấp: "Bí cảnh thi đấu cuối cùng là Rừng Cây Bụi. Trong đấy, ngoại trừ yêu thú còn có rất nhiều thực vật biến dị ăn thịt người. Nếu không kịp tránh né chúng, nạn nhân sẽ bị cắn nuốt không còn cái nịt."

Thứ phiền phức nhất bí cảnh này không phải là yêu thú, mà là đám thực vật biến dị. Linh căn hỏa rất có lợi thế ở nơi này, ít nhất là vài loại thực vật sẽ không chủ động gây hấn với bọn họ.

"Nếu gặp phải nguy hiểm thì bóp thẻ thân phận đánh bài chuồn."

Ở đại hội tông môn vài trăm năm trước, có không ít đệ tử chân truyền vùi thân tại đây. Sau này các đại tông môn nghiên cứu ra thẻ thân phận, chỉ cần bóp nát nó là được truyền tống ra ngoài, ngăn được những cái chết thương tâm của đám đệ tử.

Minh Huyền vẻ một đống bùa Ngự Hỏa cho đồng bọn: "Nếu có biến, lập tức sử dụng bùa này để khống chế đám thực vật. Còn nếu biến căng quá, bùa này chơi không lại thì phải xủi ngay và luôn!"

Chịu thôi, hắn chỉ có thể cầu mong đồng bọn được trời phù hộ độ qua trận này, nhất là Diệp Kiều.

Người khác thì hên xui, riêng muội ấy thì xui nhiều hơn hên.

"Hầy, sống sót thật khó khăn." Diệp Kiều nằm dài trên bàn, thở dài.

Từ sau khi có đan lô, tốc độ đánh đan ấn và kết đan được gia tăng gấp đôi. Nàng luyện đan đầy bình, phân phát cho các sư huynh.

Đây là bí cảnh thi đấu cuối cùng, nhìn thế nào cũng thấy có điềm không lành, nhất là với Diệp Kiều -thiếu nữ thành công mở khóa thành tựu Kẻ địch của mọi nhà.

Tiết Dư nhìn đống đan Diệp Kiều luyện ra, khóe môi cong lên: "Bích Thủy Tông mà biết trình độ luyện đan của muội, phỏng chừng sẽ nhiệt tình tìm cách rút củi đáy nồi Tần Phạn Phạn."

Bí cảnh lần trước Diệp Kiều dùng nồi luyện đan, vật dụng khác người khiến mọi người mơ hồ không rõ trình độ thật sự của nàng.

"Giá mà biết sớm." Diệp Kiều ngửa đầu than thở: "Nếu biết bọn họ giàu như vậy, muội đã đầu quân bên ấy."

Tức! Tuổi nhỏ vô tri, bị năm cái màn thầu dụ dỗ!

Lại ba ngày trôi qua, các đệ tử chân truyền đã chuẩn bị xong xuôi, ngồi tàu bay đến nơi có bí cảnh.

Trời tờ mờ sáng, mọi người chen chúc đứng trên khán đài, chỉ có Vấn Kiếm Tông xếp hàng đứng thẳng tắp như hàng cây bạch dương.

Mộc Trọng Hi vừa loay hoay đã bị đánh một cái vào ót.

"Đứng ngay ngắn." Đoạn Dự quát to.

Mộc Trọng Hi: "Muội ấy có đứng ngay ngắn đâu, sao trưởng lão không mắng muội ấy?" Hắn chỉ vào Diệp Kiều đang cúi đầu, đứng ngủ.

Đoạn Dự: "Trò và trò ấy không giống nhau!"

???

Ủa alo, chơi phân biệt đối xử?

"Kiều ơi, lâu rồi mới thấy." Có tu sĩ bên ngoài nhiệt tình reo hò: "Phải cười sống đến cuối màn nha!"

"Bọn mị tin tưởng thím, dù đắc tội với toàn bộ đệ tử chân truyền vẫn có thể nhởn nhơ sống sót!"

"Diệp Chơi Ngông, sống dai hơn đĩa!"

Diệp Kiều vừa há miệng định ngáp một cái: "..."

Nàng hơi khựng lại, sau khi nghe hết mấy lời sau thì cười tươi, vẫy tay chào.

Nang đang ngẩng đầu định trả lời lại rằng "chuyện nhỏ, chuyện nhỏ" thì chợt nhìn thấy ánh mặt lạnh lẽo của đệ tử các tông môn khác.

Mắt người nào người nấy trợn to, thiếu điều ăn tươi nuốt sống nàng.

Diệp Kiều vờ như không thấy gì, quay đầu về hướng khác, trong lòng điên cuồng suy nghĩ đối sách. Minh Huyền chọt chọt nàng: "Sao đây, tiểu sư muội? Ván này mà muội đi một mình là mấy tông môn khác khô máu với muội nha~"

Ván đầu, không ai thèm đếm xỉa đến một Trúc Cơ như Diệp Kiều. Nhưng bây giờ địa vị của nàng đã khác xưa. Sau vài ván tích cực kéo âm chỉ số thiện cảm, nỗ lực gia tăng chỉ số thù hận, Diệp Kiều vinh quang trở thành cái bia di động được người người nhắm đến.

Minh Huyền xoa cằm, dáng vẻ suy tư, giọng nói ngân dài: "Huynh đang suy nghĩ, ai sẽ là kẻ xui xẻo được may mắn tổ đội cùng Diệp Kiều đây?"

Sỉ số năm người, luôn sẽ có một người lạc loài. Ba lần vừa rồi Diệp Kiều chưa từng lạc nhóm, không biết trận này sẽ thế nào đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.