Đoạn Dự bất giác kéo râu, cố tỏ vẻ bình tĩnh: "Thật sao?"
Diệp Kiều thật thà gật đầu: "Thật mà."
Đoạn Dự: "Á đù!"
Hèn chi! Hèn chi lão cứ thấy con bé Diệp Kiều này phế phế. Té ra là mới học kiếm một năm. Mộc Trọng Hi học kiếm một năm mà trình độ được thế này, lão nằm mơ cũng phải cười tỉnh.
Đừng nói là Mộc Trọng Hi, dù là Diệp Thanh Hàn cũng không đạt được trình độ như Diệp Kiều khi mới học kiếm một năm.
Đây chính là thiên tài! Một thiên tài bị mọi người bỏ sót! Tâm Đoạn Dự càng đau. Và thế là, lão càng tích cực bón hành cho Diệp Kiều.
"..."
Diệp Kiều vội ngửa người ra sau né đòn.
"Trưởng lão đối xử với thiên tài như thế hả?"
Đoạn Dự: "Ai bảo trò có thiên phú cao như thế!"
Tiếc rằng những người khác không biết trình độ kiếm thuật của Diệp Kiều, nếu không lão đã có thể xách Diệp Kiều ra ngoài khoe khoang một vòng.
Đêm đầu tiên sau khi về tông môn, Diệp Kiều mở khóa thành tựu Ăn hành ngập mồm.
...
Hôm qua Mộc Trọng Hi dắt theo Tê về phòng. Sáng hôm sau nhìn thấy hai quầng mắt thâm đen của Diệp Kiều, hắn nhướng mày: "Cả đêm hôm qua muội làm gì vậy?"
Đêm khuya mất ngủ đi đào mộ?
Diệp Kiều cười như mếu: "Bị trưởng lão Đoạn chỉ dạy kiếm thuật cả đêm."
"Ồ." Mộc Trọng Hi không ngạc nhiên lắm: "Đúng là muội nên luyện kiếm thêm." Kiếm pháp của Diệp Kiều vẫn chưa đủ thuần thục.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ky-cuu-tong-mon-thuc-thu-nhat-choi-xo-la/3422628/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.