"Diệp Kiều, mi thật sự có thể nhìn qua là không quên sao?!" Tống Hàn Thanh theo phản xạ hỏi nàng. Hắn nhớ lại mình cũng từng đưa sách tâm pháp cho Diệp Kiều, nếu nàng ta có khả năng nhìn qua là không quên, thế thì mọi chuyện đã rõ. Tên hề cả vở kịch chính là hắn?
Tinh thần Tống Hàn Thanh chấn động, muốn tra hỏi đến cùng nhưng Diệp Kiều chẳng thèm nhìn hắn. Nàng lướt qua hắn, lại gần đẩy cửa kho báu ra.
Tống Hàn Thanh sực tỉnh, hiện tại không phải là lúc nói những chuyện thế này. Hắn cố gắng trấn tĩnh bản thân, lòng thầm nghĩ sau khi quay về tông môn phải mở một cuộc họp bàn về Diệp Kiều.
Pháp khí ở giới tu chân cũng được phân cấp bậc rõ ràng. Nhưng ba người đều là những con gà mờ không biết nhìn hàng nên thấy cái gì hợp mắt thì hốt cái đó.
Bên trong kho báu còn có đan dược, công pháp, tâm pháp. Diệp Kiều không dám chạm vào công pháp trong đây. Nàng không có ý định quay xe đầu quân cho ma tộc nên cái này nàng xin kiếu.
Cuối cùng, ba người tập trung ăn hôi pháp khí.
"Sao tông môn chúng ta không có nhiều pháp khí như thế này nhỉ?"
Cho tới bây giờ, Diệp Kiều chỉ có hai pháp khí là Ố Dề và Dây Trói Yêu mà đây là dựa vào bản thân mới có được.
À, còn hai cây bút lông sói mà Minh Huyền và Mộc Trọng Hi cho nàng.
Tổng kết lại, nghèo rớt mồng tơi, phải sống dựa vào huynh đệ tiếp tế.
"Không có khí tu." Diệp Thanh Hàn thẳng thắn trả lời, ngữ khí lạnh nhạt: "Mi có thể qua Thành Phong Tông mua nhưng giá rất mắc!"
Đây là sự thật. Pháp khí ngon một chút đều có giá cao cắt cổ. Mà pháp khí không tốt thì không cần mua làm gì, lãng phí tiền. Cho nên, pháp khí càng tốt, giá càng chát.
Diệp Kiều quyết định, sau này nàng phải tôn trọng, đối xử với Đoạn Hoành Đao tốt một chút.
So với đống pháp khí được quăng đại ở đây, pháp khí của đại tông môn ít ỏi đến đáng thương. Kể cũng đúng, ma tộc đốt giết, cướp đoạt, sau đó quăng hết chiến lợi phẩm ở đây. Pháp khí nào cũng có nhưng ma tộc lại không am hiểu chúng nên về cơ bản, cướp vì đam mê, cướp xong chất đống trong đây.
Số lượng quá nhiều, Diệp Kiều nhìn hoa cả mắt.
"La Bàn." Tống Hàn Thanh cầm một pháp khí lên: "Để dành dùng khi bày trận."
Trước khi bày trận phải có sự chuẩn bị đầy đủ, nếu có La Bàn thì thời gian chuẩn bị sẽ giảm đi rất nhiều. Sau khi cất La Bàn, hắn lại chọn thêm vài pháp khí hộ mệnh và phòng ngự.
Diệp Thanh Hàn chọn một thanh kiếm cầm thuận tay nhất. Hắn không có kiếm bản mạng, phải chờ đến lúc vào Hầm Kiếm mới có thể chọn lựa một thanh linh kiếm thích hợp. Thanh kiếm hiện tại hắn dùng rất dễ gãy mà Vấn Kiếm Tông thì không dư dả tài nguyên, một khi kiếm gãy thì phải chờ rất lâu mới có kiếm mới.
Thế nên hắn dự định lấy nhiều một chút để dùng dần.
Diệp Kiều phát hiện ở trong đây có rất nhiều pháp khí thú vị, nhưng thời gian không nhiều không thể tỉ mỉ xem xét. Vì thế, nàng tranh thủ nhét hết những thứ mình hợp mắt vào túi không gian.
Tống Hàn Thanh nhìn mà mí mắt giật giật.
Rốt cuộc bọn họ là ma tộc hay mi là ma tộc? Chôm đồ rất nhiệt tình và lành nghề!
Sau khi chôm chỉa được kha khá, ba người vội vã ra ngoài. Diệp Kiều thủ thế niệm chú đặt lại cấm chế như cũ.
Vừa niệm chú nàng vừa nốc thuốc. Diệp Thanh Hàn mặt thờ ơ nhưng trong lòng đang hâm mộ muốn chết.
Trường Minh Tông có nhiều đan dược thế à? Nãy giờ nàng ta ăn đan cứ như ăn kẹo!
Tống Hàn Thanh chăm chú nhìn tốc độ tạo ấn tay của Diệp Kiều. Trí nhớ của hắn không đến mức đã nhìn thấy là không quên nhưng cũng không kém. Hắn âm thầm ghi nhớ chú ấn nàng tạo ra, sau đó đột nhiên gọi tên nàng: "Diệp Kiều!"
Diệp Kiều ngơ ngác quay lại nhìn hắn. Tống Hàn Thanh hỏi: "Nếu lúc ấy sư phụ giữ mi lại, mi sẽ làm sư muội của ta, phải không?"
Động tác của Diệp Kiều khựng lại, nàng nhìn hắn, đáp: "Không."
Ngày ấy, khi xuống núi, nàng đã không có tính toán quay về.
"Hơn nữa, lời mi nói chỉ là giả thuyết." Diệp Kiều phá tan phán đoán của hắn: "Vân Ngân sẽ không giữ lại một đệ tử tu vi Luyện Khí, linh căn trung phẩm. Và mi sẽ càng không chú ý đến một sư muội nội môn thiên phú bình thường."
Sự im lặng bao trùm Tống Hàn Thanh.
Nàng ta nói không sai.
Tới bây giờ, hắn mới thực sự để mắt đến Diệp Kiều.
Nhưng giới tu chân là như vậy mà? Chỉ khi bản thân đặc biệt thì mới được người ta chú ý.
"Trí nhớ của mi rất tốt." Hắn nói: "Nếu mi muốn thể hiện tài năng bản thân, không có chuyện nhiều năm trôi qua vẫn chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt ở Nguyệt Thanh Tông! Nếu mi bộc lộ thiên phú sớm hơn..."
Tống Hàn Thanh nghĩ nếu Diệp Kiều thể hiện thiên phú của bản thân sớm hơn thì sao Nguyệt Thanh Tông có thể làm lơ một thiên tài thế này.
Diệp Kiều nhún vai: "Đừng đừng đừng! Bọn mi chỉ không cam lòng khi không chiếm được thôi."
"Sao?" Giọng Diệp Kiều bỗng trở nên huênh hoang: "Đột nhiên phát hiện ta tài giỏi hơn tiểu sư muội của mi? Nên hối hận?"
Tống Hàn Thanh mím môi, mặt không cảm xúc: "Ta chỉ tò mò."
Tò mò nếu sư phụ giữ nàng ta lại, mọi việc có phải sẽ khác hiện tại?
Diệp Kiều: "Đừng!"
Nàng lười biếng ngáp một cái: "Ta là người đệ tử mà đời này Nguyệt Thanh Tông bọn mi không bao giờ có được."
Tống Hàn Thanh: "..." Quần què!
Ba người thắng lợi cầm chiến lợi phẩm về phòng. Diệp Kiều vì tiêu hao quá nhiều linh lực nên ngã xuống giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
"Bên thành Vân Thùy truyền tin báo đã bắt được hai Kim Đan. Đám còn lại trốn bên trong, người của chúng ta ở bên ngoài chưa dám vào."
Dù sao cũng là đệ tử chân truyền của năm đại tông môn, dù não không nhiều có nhiều nếp nhăn lắm nhưng thực lực vẫn có.
Nhóm ma tộc họp bàn một lúc sau đó quyết định đẩy nhanh tốc độ vây thành. Không ngờ lúc này đột nhiên có mệnh lệnh truyền xuống, bọn họ phải bắt sống các đệ tử chân truyền. Nghe nói bên trên tò mò về lứa đệ tử chân truyền này. Vì thế đã truyền tin xuống, thông báo bọn chúng ngồi chờ đám đệ tử mắc câu.
"Không ngờ bọn chúng lại thông minh đột xuất, nhìn ra đây là một âm mưu." Tên Đại cười dữ tợn: "Tiếc là bọn chúng sẽ không ngờ đến Thánh Nữ của chúng ta đã đột phá Nguyên Anh!"
Diệp Kiều vẫn diễn nét lạnh lùng, không cảm xúc.
"Chúng ta đi!" Nàng sợ Thánh Nữ real sẽ xuất hiện đột ngột nên không muốn kéo dài thời gian. Nàng phẩy tay: "Ta dẫn bọn mi đi san bằng năm đại tông môn."
Tông chủ Bích Thủy Tông: "Chà, con bé này đã qua thời kỳ hoang tưởng tuổi dậy thì chưa?"
Tần Phạn Phạn ngẫm lại tuổi tác của Diệp Kiều: "Hình như chưa." Diệp Kiều mới mười lăm tuổi, bị hoang tưởng tuổi dậy thì cũng không ngạc nhiên.
Hiện tại tất cả tông chủ đều chụm đầu vào ngọc giản, muốn nghe ngóng xem phía ma tộc đang làm gì. Và cũng vì thế, Diệp Kiều trở thành người được mọi người chú ý nhất.
Khi Vân Ngân nghe đệ tử nhà mình hỏi "nếu lúc ấy sư phụ giữ mi lại, mi sẽ làm sư muội của ta, phải không", mặt lão lúc xanh lúc đỏ.
Không cần nhìn mặt cũng đoán được, mấy lão già kia đang ngầm cười giễu lão.
Câu hỏi của Tống Hàn Thanh chẳng khác gì vả vào mặt lão. Hỏi như thế chẳng khác nào nói nếu lúc ấy Vân Ngân không xử sự quá cứng rắn, có phải Diệp Kiều sẽ ở lại Nguyệt Thanh Tông.
Nhưng điều càng khiến hắn mất mặt hơn là câu trả lời của Diệp Kiều.
Diệp Kiều đáp "không" nhẹ tênh.
Tần Phạn Phạn lập tức cười đầy thâm ý: "Giữ cục cưng Vân Thước của đằng ấy cho chặt vào, Diệp Kiều nhà lão không ham tông môn của đằng ấy đâu."
Vân Ngân tự bế tại chỗ.
Đương nhiên lão biết chuyện mình làm lúc ấy chưa đúng mực lắm nhưng Diệp Kiều là đứa bé lão nhặt về Nguyệt Thanh Tông, chỉ là một cây cỏ Phù Du thôi mà, cần gì phải giận dữ xuống núi?
Chẳng lẽ đệ tử trái lời sư phụ, lão không thể dạy dỗ đôi câu?
Tông môn nào cũng trừng phạt đệ tử như vậy. Vân Ngân chẳng thấy mình sai chỗ nào. Đâu phải ai cũng nuôi thả đệ tử như Tần Phạn Phạn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]