Sau khi ăn miếng trả miếng gã đánh lén mình, Diệp Kiều sảng khoái dẫn đầu đám ma tộc nghênh ngang ra ngoài.
Tim Tống Hàn Thanh vẫn đập thình thịch nãy giờ. Hắn luôn chú ý nhất cử nhất động của Diệp Kiều.
Chỉ là không ngờ nàng ta biết bày trận.
Nàng ta biết bày trận...?
Không! Tống Hàn Thanh còn nhớ rõ, nàng ta nào chỉ biết bày trận! Nàng ta còn nhuần nhuyễn sử dụng trận pháp chơi hắn và Diệp Thanh Hàn một vố. Nhưng vấn đề là, sao nàng ta lại biết trận pháp của ma tộc?
Hắn nhìn rất rõ, trận pháp vừa rồi không phải của Trường Minh Tông, cũng chẳng phải của Nguyệt Thanh Tông.
Đương nhiên Diệp Kiều biết Tống Hàn Thanh hoang mang nhưng nàng không có nhu cầu giải thích.
Có vẻ vì Diệp Thanh Hàn và Tống Hàn Thanh cảm thấy bồn chồn, cả đoạn đường mặt tái nhợt đi theo phía sau Diệp Kiều không nói lời nào.
Nhưng không lên tiếng cũng có lợi của việc không lên tiếng.
Hai người đều có xuất thân từ tám đại gia tộc nên khí chất vốn đã hơn người. Nên khi bọn họ đứng kế bên, một trái một phải, vô tình đã bổ sung thêm khí chất biến thái cho Diệp Kiều.
"Bọn mi tên gì?"
Gã đội trưởng vừa bị Diệp Kiều đánh lúc nãy cười nịnh nọt: "Tôi tên là Đại."
Đặt tên rất qua loa. Diệp Kiều hơi mỉm cười: "Ồ. Chúng ta đi gặp những người khác thôi."
Sau khi nói xong câu đó, Diệp Kiều nhạy bén phát hiện gã ma tộc đứng gần mình đột nhiên ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ky-cuu-tong-mon-thuc-thu-nhat-choi-xo-la/3333916/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.