Nếu Thẩm Đạc đã nói, thì Tiết Diệu Dẫn sẽ không bao giờ lo lắng anh thất lời.
Lần trước nói đi chụp hình, Thẩm Đạc quả là đã sắp xếp xong thời gian.
Các bà vợ lẽ trong nhà đều hâm mộ không thôi: “Người đàn ông như Thẩm Thiếu soái đốt đèn lồng cũng tìm không ra, cầu được ước thấy, còn linh hơn cả Bồ Tát.”
Tiết Diệu Dẫn vừa chọn quần áo vừa bông đùa: “Em phải chụp được hai tấm của anh ấy và đem về, thường chỉ tạm biệt thôi, đó chính xác là những gì em có thể làm.”
Bà Tư cười nói, “Em còn cần sùng bái ư? Đối với em ấy à, Thẩm Thiếu soái chính là cầu được ước thấy, đổi sang người khác thì thật sự là gan vàng dạ sắt đó.”
“Ồ? Vậy ư?” Tiết Diệu Dẫn biết rõ mà còn ra vẻ, ra chiều giả vờ kinh ngạc nhưng rõ mồn một là sự đắc ý.
Bà Tư cắn răng véo mặt cô, nói cô được tiện nghi còn đi khoe mẽ.
Bà Năm nhìn cô đứng lâu rồi nhưng vẫn chưa chọn được bộ nào vừa ý, đề nghị: “Lần trước không phải Thẩm Thiếu soái đã đưa đến một bộ đồ mới ư? Sao em không mặc nó đi.”
Tiết Diệu Dẫn vỗ đầu nhớ ra, đi ra sau tủ lấy một chiếc hộp ra ngoài. Bên trong là một chiếc sườn xám đặt may riêng, họa tiết lá xanh nhạt che kín mặt sườn, ống tay áo với họa tiết lá sen rũ xuống hai vai, vừa dịu dàng vừa có chút thoải mái.
Bà Năm cảm khái: “Trước kia hay nghe người đồn, Thẩm Thiếu soái lạnh lùng như băng sẽ không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-khong-the-ta/934664/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.