Chương trước
Chương sau
Vào đầu mùa xuân, Tô Hà lấy thân phận là người thừa kế duy nhất chính thức tiếp quản nhà họ Tô. Tin tức này được lên báo suốt ba ngày. Giới truyền thông viết về Tô Hà, cho dù là phóng viên ngày thường độc miệng đến cỡ nào cũng phải chọn những từ ngữ nể mặt cô vài phần. Họ còn gọi cô là người cầm quyền nhà họ Tô xinh đẹp nhất thành phố Lạc.

Ngày tổ chức lễ thừa kế vô cùng náo nhiệt, Tô Thành Nghiệp mời tất cả người nhà họ Tô cùng với bạn bè thân thiết tới dự lễ.

Ông muốn trước khi rời khỏi vị trí này ra mặt làm chỗ dựa cho đứa con gái tùy hứng ngạo mạn của mình. Thế nên bữa lễ được tổ chức vô cùng long trọng, ông muốn qua bữa lễ nói cho những người đến tham dự rằng cho dù Tô Thành Nghiệp này lùi về sau nghỉ ngơi cũng đừng mơ tưởng hợp lại ăn hiếp Tô Hà.

Dưới lầu ồn ào náo nhiệt vô cùng, càng đối lập với bầu không khí yên tĩnh trên lầu.

Tô Hà nhìn chính mình trong gương. Với thân phận là người cầm quyền của gia đình khiến cho gương mặt xinh đẹp mất đi vẻ non nớt, trở nên càng rung động lòng người xứng đáng được tán thưởng. Gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của cô khi không cười sẽ lạnh lẽo giống như một con búp bê bằng sứ.

Mà khi cười, cũng sẽ không được tự nhiên phóng khoáng như trước nữa... Cô nhìn gương, nở một nụ cười mỉm không để lộ răng mà bản thân đã luyện tập qua vô số lần.

Nửa tiếng sau.

Cửa phòng bị gõ bốn cái. Ngay lập tức, Phỉ Trạch mặc một bộ âu phục thẳng thớm đẩy cửa bước vào, bước chân nhẹ nhàng bước đi trên tấm thảm xa hoa êm ái, dày dặn.

Anh ta cố gắng không phát ra tiếng động, ngước mắt nhìn cô gái đang ngồi trước gương trang điểm. Trong phòng không có bật đèn, có ánh nắng mặt trời len lỏi qua người anh ta rọi vào bên trong. Ánh sáng màu ngọc trai càng tôn thêm dáng người thon gầy của cô khiến nó có vẻ mềm mại hơn hẳn, cả người để lộ ra vẻ xinh đẹp được chiều chuộng từ bé.

Mà chẳng bao lâu nữa thôi, cơ thể này sẽ phải gánh vác số mệnh của cả gia tộc.

Yên tĩnh trong chốc lát, Tô Hà nhìn Phỉ Trạch trong gương rồi lên tiếng: “Khách khứa tới hết rồi sao?”

Phỉ Trạch nghiêm túc: “Đã tới đủ cả rồi, chủ tịch Tô bảo tôi đến gọi cô xuống.”

Tô Hà vươn ngón tay thon dài trắng nõn mở hộp trang sức đặt trên bàn trang điểm ra. Cô chọn một đôi khuyên tai ngọc thạch lộng lẫy, hơi nghiêng mặt, đầu ngón tay lướt qua vành tai trắng mịn, tiếp đó mới gật đầu bình tĩnh nói: “Ông già thấy không thể liên hôn, cho nên bây giờ tổ chức lễ thừa kế giống như lễ kết hôn à?”

Nửa năm vừa rồi đã có rất nhiều biến cố xảy ra, Tô Thành Nghiệp khỏi bệnh sớm hơn dự tính.

Mà cô quay về thành phố Lạc kế thừa gia nghiệp lại không chịu theo nghe sắp đặt kết hôn với Đàm Thành, cũng không định kết hôn vì lợi ích với bất kì một người nào trong các gia tộc giàu có cả.

Tô Hà biết Tô Thành Nghiệp tiếc nuối cái gì nhưng đã bán quãng đời còn lại của mình cho nhà họ Tô rồi cho nên cô sẽ không hy sinh chuyện tình cảm của chính mình.

Sau khi đeo khuyên tai vào, ánh sáng rực rỡ tô điểm xuyết lên gò má của cô. Tô Hà vịn lấy mép bàn đứng dậy, đi tới. Hình ảnh này rơi vào trong đôi mắt của Phỉ Trạch, ngay cả độ cong hờ hững bên môi cô cũng trở nên xinh đẹp đến chói mắt.

Phòng tiệc dưới lầu đã chứa đầy khách khứa tới dự lễ. Khi giờ lành vừa đến, Tô Hà nhận lấy chìa khóa tổ truyền, chính thức trở thành bà chủ kế tiếp của nhà họ Tô.

Cô đi ra ngoài, để lại một câu nói: “Sau này, tôi chính là chủ tịch Tô.”

...

Nếu như có người hỏi Tô Hà trở thành bà chủ gia đình quyền cao chức trọng có cảm giác gì, cô sẽ im lặng vài giây rồi trả lời, sẽ mệt chết. Từ khi ngồi lên vị trí này tới nay, ngay cả thời gian nhớ Quý Như Trác đều chẳng còn sót lại bao nhiêu. Hành trình một ngày sẽ được sắp xếp đầy hết bắt đầu từ sáu giờ sáng. Phỉ Trạch rất biết bóc lột bà chủ, anh ta sắp xếp thời gian không chừa lại cho cô một chút không gian nào để nghỉ ngơi cả.



Cũng may Tô Hà đã quen rồi, trước khi nhắm mắt cũng suy nghĩ chuyện làm ăn, sau khi mở mắt ra cũng lại là bàn chuyện làm ăn.

Cô không hề có một chút không gian riêng tư. Ngay cả khi cô chỉ vừa mới chợp mắt trong chốc lát thì bên trong căn phòng bên cạnh chỉ cách đó một cánh cửa, vẫn có mấy vị nhân viên đi theo cô còn đang làm việc bất kể ngày đêm. Trong bầu không khí kiếm tiền như máy móc đó, người ngoài muốn hẹn gặp Tô Hà thôi cũng trở nên khó khăn.

Cho nên, Đàm Thành không gặp cô được mà một ít người trong giới thượng lưu theo đuổi cô cũng không gặp được.

Trừ khi bọn họ dùng một dự án hợp tác mấy chục triệu đặt trước mặt Tô Hà thì cố lắm mới hẹn gặp cô được mười phút. Nhưng phải được Phỉ Trạch duyệt mới được.

Đầu tháng tư, thời tiết dần trở nên ấm áp hơn.

Tô Hà trở về từ chuyến công tác, vừa xuống máy bay đã phải đi gặp chủ tịch tập đoàn Phúc Anh, để bàn về dự án cải tạo làng du lịch, nơi hẹn gặp trong một quán trà phong cảnh rất đẹp ở làng du lịch.

Cả quá trình đàm phán hợp tác rất thuận lợi. Cô vừa ngồi xuống đã có người cung kính mang trà nóng tới, cũng không cần cô nói gì nhiều, đã có Phỉ Trạch nói hết rồi.

Chủ tịch tập đoàn Phúc Anh tên là Nhậm Đông, phải mất rất nhiều thời gian mới hẹn được cô cho nên vô cùng khách sáo.

Bàn chuyện dự án được hơn nửa tiếng đồng hồ, Tô Hà uống một ngụm trà, đôi mắt ở phía dưới hàng mi đen nhánh tình cờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên cả đoạn đường ngồi xe tới đây, cô phát hiện cây cối ở làng du lịch này rất đẹp.

Những chiếc lá trên cây giống như tuyết mùa xuân, nằm đè trên mấy nhánh cây xanh chưa thành bóng râm. Nếu như không nhìn kỹ, sẽ tưởng là tuyết rơi giữa ngày xuân.

Nhậm Đông cười giới thiệu: “Loài cây này gọi là cây lưu tô, cũng được gọi là Tuyết tháng tư.”

Tô Hà xoay lại nhìn anh ta, trong đôi mắt xinh đẹp để lộ rõ sự tò mò: “Cây lưu tô?”

Nhậm Đông vươn tay đẩy cánh cửa sổ ra một nửa, liếc mắt nhìn cảnh đẹp vô biên ở bên ngoài: “Loài cây này nở ra hoa màu trắng như tuyết, vừa lúc chỉ nở ở thành phố Lạc không có tuyết rơi. Nghe người dân sinh sống gần làng du lịch nói là bảy năm trước có một người đàn ông họ Quý tự bỏ tiền ra trồng. Không chỉ nơi này có mà trên không ít con phố du lịch ở thành phố Lạc đều có loại cây quý giá này.”

Tô Hà nghe thấy thế thì giật mình, tay run lên khiến nước trà trong chén b ắn ra làm bỏng đầu ngón tay mà cũng không hề hay biết.

“Năm rồi chủ tịch Tô không ở thành phố Lạc nên hẳn là chưa từng nhìn thấy nhỉ?” Nhậm Đông cho là cô thích bèn mở cửa sổ ra thêm một chút, lập tức có gió thổi vào: “Sau này, cô nên thường ra ngoài đi dạo, chỗ nào cũng có loài cây này cả, chúng sắp trở thành hoa biểu tượng của thành phố Lạc rồi.”

Trong mắt Tô Hà ngân ngấn nước mắt mà Phỉ Trạch ngồi bên cạnh đúng lúc cầm lấy chén trà của cô đi. Sau đó, anh ta mới xoay người, giả vờ nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài. Những đầu ngón tay lạnh lẽo lặng lẽ lau đi một vệt nước.

Nhậm Đông hỏi cô bị sao vậy?

Tô Hà mỉm cười trả lời: “Gió lớn quá, bụi bay vào mắt.”

Nhậm Đông không hề nghi ngờ lời cô nói, vội vàng đóng cửa sổ lại nhưng để chừa lại một khe hở, làm vậy gió cũng không thổi vào được.

Phỉ Trạch chủ động nói sang dự án hợp tác làng du lịch.

Trong âm thanh thảo luận của hai người đàn ông, Tô Hà vẫn ngồi im tại chỗ, không biểu lộ cảm xúc lên mặt nhưng linh hồn bên trong thân xác này tựa như bị dẫn dắt vào hồi ức đã qua.

Đã rất lâu rồi cô không còn nghĩ tới Quý Như Trác nữa. Nhưng khi nhìn cây lưu tô trắng như tuyết kia thì toàn bộ suy nghĩ của cô đều là anh.



Không biết năm ấy là năm nào, cô đứng trong sân đắp một người tuyết nhỏ vô cùng xấu xí, bị Quý Như Trác đứng bên cửa sổ trêu chọc, bèn giận dỗi nói: “Thành phố Lạc không có tuyết rơi, lúc nhỏ em chưa nặn người tuyết bao giờ, anh cười cái gì chứ?”

Ánh tuyết phản chiếu lên dáng người nho nhã, thanh tú của Quý Như Trác. Ngón tay thon dài của anh cầm lấy tách trà, cười nhạt nói: "Em thích tuyết à?"

“Thích chứ.”

Tô Hà không hề quan tâm đ ến hình tượng đoan trang, ngồi xuống nền tuyết, làn váy bị kéo trượt xuống rũ trên chỗ mắt cá chân, xung quanh đều là tuyết trắng. Đầu ngón tay cô nghịch bông tuyết chơi đùa, ngay cả hàng mi xinh đẹp cũng bị dính một ít, sau đó mới nở nụ cười xinh đẹp: “Thành phố Lạc chỗ nào cũng có hoa sen, tuyết ở thành phố Lịch không thể rơi phủ lên hết chúng nó.”

Tuyết ở thành phố Lịch không thể rơi phủ lên hết chúng nó…

Nhưng Quý Như Trác lại làm được, anh trồng cây lưu tô giống như tuyết mùa xuân khắp các con đường ở thành phố Lạc. Gió thổi qua, Tô Hà mới giật mình phát hiện anh đã âm thầm nói yêu cô từ lâu rồi.

Là quý giá như thế, không người nào có thể có được.

Bí mật về cây lưu tô bị giấu sâu tận cùng trái tim Tô Hà.

Ngoại trừ Phỉ Trạch đang có mặt ở đây đoán ra được, còn lại cả nhà họ Tô to lớn như vậy cũng không có người nào hiểu được. Ngay cả Tô Thành Nghiệp cũng cho rằng cô đã buông bỏ đoạn tình cảm trong quá khứ rồi.

Bởi vì Tô Hà không phái người nghe ngóng tin tức ở thành phố Lịch nữa mà ngay cả Khương Nùng, cô cũng không còn liên lạc.

Trải qua một khoảng thời gian, người nhà họ Tô đều thầm nói:

Quý Như Trác bị ung thư đã lâu, tính thời gian không chừng cũng chết từ sớm rồi.

Tô Hà không nghe thấy lời này. Cho dù có nghe thấy, cô cũng sẽ không tức giận như trong tưởng tượng của người khác. Gương mặt được trang điểm xinh đẹp không tì vết chỉ để lộ ra vẻ lạnh lùng, ánh mắt không chớp một cái tựa như đang nghe chuyện của một người xa lạ vậy.

Thỉnh thoảng khi đi công tác ở thành phố khác, cô cũng sẽ gặp được người mình từng có qua lại ở thành phố Lịch.

Là Yên Hàng đang đi theo Phó Thanh Hoài học kinh doanh.

Anh ta cũng đến tham gia buổi họp mặt dự án buôn bán châu báu. Lúc này anh ta đang cãi nhau với người vợ mới cưới là Thẩm Già Hòa. Hai người kéo nhau ra phía hành lang đứng nói chuyện, đúng lúc Tô Hà vừa mới từ nhà vệ sinh đi ra, cô vừa mới rẽ qua một cái ngoặt đã gặp được bóng dáng người quen.

Yên Hàng vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ, mặc đồ vest chỉn chu cũng không sao trở nên đứng đắn được. Anh ta cởi bỏ hai nút áo để lộ ra phần xương quai xanh gợi cảm, vươn tay ngăn Thẩm Già Hòa lại: “Sao em nóng tính quá vậy? Hôm nay là sinh nhật của bạn gái mới của anh, em nể mặt chút đi.”

Miệng lưỡi rất thiếu đánh, Thẩm Già Hòa liếc mắt: “Bạn gái mới à?”

Yên Hàng thấy mặt cô lạnh lùng nhưng không hề lộ ra vẻ ghen tuông, lập tức lấy điện thoại từ trong túi quần ra, chẳng mấy chốc đã tìm thấy lịch sử mua hàng online đưa cho cô xem: “Mới mua tối hôm qua.”

Thẩm Già Hòa lập tức bùng lửa giận, cô rất muốn dùng giày cao gót giẫm chết anh ta cho rồi. Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Búp bê tình d*c cũng cần làm sinh nhật hả?”

Lý do tại sao anh ta lại mua búp bê tình d*c là do khi cãi nhau, cô mắng bảo anh ta đi ôm thứ này ngủ đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.