"Vết thương đã lành hẳn rồi?"
Phó Thanh Hoài hôn cô xong, dùng đầu ngón tay lau đi vết nước trong suốt trên môi cô, không đợi Khương Nùng áp trán vào ngực mình, cái miệng nhỏ nhắn hít lấy không khí mát lạnh.
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi nhưng thanh âm trong trẻo nhẹ nhàng lôi cuốn đến kỳ lạ, khiến vành tai, thậm chí cả cổ của Khương Nùng cũng run rẩy rồi đỏ bừng lên.
Cho dù ngủ chung giường chung gối, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt tâm tư của Phó Thanh Hoài.
Rõ ràng là một người không buồn không vui, rất ít ham m/uốn, nhưng lại thích uống rượu mạnh, thỉnh thoảng thích tập kích dày vò cô, những lúc cô tin rằng anh thật sự động vào cô, thì phần lớn đều chỉ là đùa giỡn.
Khương Nùng chỉ ngây người mấy giây đã bị đưa lên chiếc xe đậu cách đó không xa.
Cúi người đi vào mới phát hiện không có tài xế, Phó Thanh Hoài tự mình lái xe tới đây, hiếm khi thấy anh lái xe, cô hơi nghiêng đầu kinh ngạc nói: “Không phải anh lén chạy ra ngoài chứ?"
Là người đứng đầu Phó gia, vào một ngày quan trọng như đêm trừ tịch, theo lý thuyết mà nói, Phó Thanh Hoài không thể thoát thân chạy ra ngoài.
Thậm chí cả thư ký cũng không mang theo, điều này khiến suy đoán của Khương Nùng trở nên táo bạo hơn.
Phó Thanh Hoài khởi động xe, rồi mở máy sưởi lên, nghe cô nói như vậy, khóe mắt anh nhướng lên, cảm thấy thật mới mẻ.
Dù sao toàn bộ trong ngoài Phó Thị,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-phuc-tung/3415063/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.