"Không phải sở trường của Khương tiểu thư là món ăn Giang Nam sao."
Chất giọng lành lạnh từ tốn của Phó Thanh Hoài phá vỡ màn đêm yên tĩnh, giống như anh biết cô đang nghĩ gì. Khương Nùng khẽ mím môi, vẻ mặt kinh ngạc chớp mắt một cái, ngay sau đó nhanh chóng nhận ra:
Quả nhiên, đã điều tra cô.
Hàng mi cong vυ"t khẽ nâng lên, ánh mắt rơi trúng bàn tay vẫn luôn được công nhận là cực kỳ tinh xảo, đang dùng những ngón tay thon dài xoa xoa mi tâm mệt mỏi.
Không hiểu nổi mình, Khương Nùng nuốt xuống ý muốn cự tuyệt anh, cô dừng lại một chút rồi dịu dàng mở miệng:
"Anh ngồi xuống trước đi."
Vừa rồi vội vã ngồi dậy, cô vẫn chưa kịp mang dép vào.
Khương Nùng đi chân trần chạy lại ghế sa lon trông có vẻ hơi lộn xộn, khom người xuống gom mền gối vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể cô lên, mới sực nhớ trên người mình chỉ bọc có một cái áo choàng tắm, cổ áo hơi rộng làm lộ cả bả vai và xương quai xanh tinh xảo.
Đôi mắt màu nâu của Phó Thanh Hoài từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm tĩnh, chỉ nhàn nhạt liếc về phía cô nửa giây.
Nhưng cũng đủ khiến Khương Nùng khựng lại, chân vẫn giẫm lên thảm trải sàn, ngón chân như ngọc hơi khẩn trương cuộn lại, cô muốn giải thích gì đó, còn chưa kịp mở miệng hỏi...
"Tôi đánh thức cô sao?"
Giọng nói của Phó Thanh Hoài mang âm sắc trầm lắng không pha lẫn chút cảm xúc nào, vang lên trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-phuc-tung/3415029/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.