Chương trước
Chương sau
Anh Lạc Ngưng rốt cục về với Anh gia, cả nhà trên dưới đều vui mừng khôn xiết.
Trừ bỏ Anh Thiên Ngạo, cùng với Hàn Tử Hằng.
Hàn Tử Hằng quỳ gối trước mặt Anh Thiên Ngạo, vì lý do Anh Lạc Ngưng thiếu chút nữa đã bị cường bạo, không nói gì, đợi Anh Thiên Ngạo nổi bão.
Nhưng Anh Thiên Ngạo không muốn cùng y nói chuyện, cho dù y đã quỳ nửa giờ, Anh Thiên Ngạo vẫn không mở miệng kêu y đứng lên.
“Nếu cậu thật sự không vui, cậu có thể đánh tôi.” Những lời này nửa giờ trước theo từ miệng Hàn Tử Hằng lặp lại vài lần.
Nhưng Anh Thiên Ngạo chỉ tùy ý lật sách, một câu cũng không nói.
“Anh Thiên Ngạo! Cậu nhất định phải như vậy sao?” Hàn Tử Hằng cảm thấy còn hơn bị Anh Thiên Ngạo đánh, so với hiện tại lạnh lùng tới cực điểm.
Nghe y đối hắn rồng lớn tiếng, Anh Thiên Ngạo lần này có phản ứng, đóng sách lại, ngẩng đầu nhìn y một cái.
“Tôi không muốn nhìn thấy cậu, cậu đi đi.” Chính là Anh Thiên Ngạo khi mở miệng, muốn y đi.
“Cậu không biết cậu quá ngây thơ sao? Anh Thiên Ngạo!” Cũng không phải tiểu hài tử cãi nhau, sao lại nói vậy với y?
Cho dù y thật sự có sai, nhưng có tất yếu đối y như vậy không?
Y vì Anh Thiên Ngạo làm nhiều việc như vậy, cũng không phải muốn hắn nói một câu cảm tạ, cũng tuyệt đối không muốn nghe hắn nói như vậy.
“Tôi ngây thơ? Cậu cho là cậu đang nói chuyện với ai?” Anh Thiên Ngạo bị y nói như vậy có chút hờn giận.
“Chính là nói với cậu, Anh Thiên Ngạo!”
“Hàn Tử Hằng, cậu thật sự càng ngày càng kiêu ngạo!” Anh Thiên Ngạo thật sự muốn đối y động thủ.(Anh thì sao hử? Bộp bộp! Chạy~)
Hắn vẫn nói cho bản thân phải bình tĩnh, Lạc Ngưng không có việc gì là tốt rồi, nhưng y thật sự tức giận, cho nên mới không muốn gặp Hàn Tử Hằng, bởi vì hắn biết nhất định chịu không được lửa giận sẽ bùng phát trên người y, nhưng Hàn Tử Hằng cố tình tới, dám chọn thời điểm hắn tức giận đối mặt.
“Tôi vốn đã như vậy.”
“Cậu!” Anh Thiên Ngạo bị y lộng điên rồi, hắn rốt cuộc muốn như thế nào?!
“Chuyện Lạc Ngưng tôi thật sự thật có lỗi, là tôi lo lắng không chu toàn.” Hàn Tử Hằng nói.
“Cho nên tôi đã nói không muốn thấy cậu, cậu còn nghe không hiểu sao?!” Hắn đã nói rõ ràng như vậy, Hàn Tử Hằng sao còn không hiểu?
“Cậu thật sự... Không muốn nhìn thấy tôi?” Hàn Tử Hằng lặp lại lời hắn nói.
Đêm nay đây là lần thứ hai nghe hắn nói những lời này.
“Đúng! Cậu đi.” Anh Thiên Ngạo lại mở sách ra tiếp tục nhìn vào.
Hàn Tử Hằng đứng lên, mới phát hiện hai chân do quỳ đã tê rần.

Nhìn Hàn Tử Hằng rốt cục đã ra ngoài, Anh Thiên Ngạo mới đem sách buông xuống.
Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Hắn biết Hàn Tử Hằng đã chuẩn bị rất nhiều, gần nhất là vì chuyện Lạc Ngưng cũng đã đủ mệt mỏi, cho nên hắn kỳ thật cũng không muốn trách móc y nặng nề, có điều không thừa nhận cũng không được, hắn luôn vì chuyện của Lạc Ngưng mà mất kiểm soát.
Hắn như cái cửa, căn bản không có lý do để hiểu, sửa cũng sửa không xong.
Hắn cũng từng thử khống chế cảm xúc, cho nên mới muốn Hàn Tử Hằng đi ra ngoài, còn lại hắn tập trung bình tĩnh.
Hắn không muốn Hàn Tử Hằng là nơi phát tiết sự tức giận, mỗi lần vì chuyện Lạc Ngưng, Hàn Tử Hằng đều mặc hắn đánh chửi cũng không hé răng nửa lời.
Hắn không muốn đối đãi Hàn Tử Hằng như vậy.
Hắn không muốn loạn tức giận với Hàn Tử Hằng, nhưng không biết nói cho y thế nào, chỉ có thể ngốc dùng loại phương pháp này buộc y rời khỏi.
*-*-*-*-*-*
Hứa Kính Quốc sau khi bị bắt về vài ngày, Anh bang kêu gọi một ít người đối hắn triển khai xét xử.
Trận xét xử này đã sớm có kết quả nhất định tốt.
Tội trạng của Hứa kính ở trước mặt mọi người lần lượt được tuyên đọc, cho dù có chút người không muốn cho Anh Thiên Ngạo phát triển an toàn, nhưng không thể không thuyết phục ở dưới chướng Anh bang, bởi vì không có lý do gì có thể ngăn cản bọn họ diệt trừ Hứa Kính Quốc.
Bọn họ chỉ có thể chấp nhận. Thời đại của Lí Khiêm cùng Hứa Kính Quốc đã qua đi, kế tiếp là thiên hạ của Anh Thiên Ngạo.
Vì thế mọi người đồng ý việc xử lý Hứa Kính Quốc, giao cho Anh bang toàn quyền, mà kết cục của hắn, chính là bị trói lại ném xuống biển, từ nay về sau biến mất.
Mọi người không thể không bội phục Anh Thiên Ngạo quả thật rất có cung cách, thủ đoạn của hắn đại khái rất hiểm đi? Cho nên không thấy máu mà thoải mái đạt được hết thảy.
Không ai biết được, Anh Thiên Ngạo lợi hại cỡ nào, không có Hàn Tử Hằng giúp hắn, hắn cũng không có biện pháp chống đỡ đại cục.
Cũng không ai biết, Hàn Tử Hằng vĩnh viễn đem vinh quang cho Anh Thiên Ngạo, mọi ủy khuất lưu ôm về mình.
*-*-*-*-*
Vài ngày sau, Anh Thiên Ngạo rốt cục nguôi giận.
Hàn Tử Hằng lại khác, y như người mất hồn, y không thể không hồi tưởng lại lúc ấy Anh Thiên Ngạo nói y rời khỏi, câu này làm cho y thật sự thực đau lòng.
Tuy y vốn chỉ biết Anh Thiên Ngạo là người xúc động, cũng biết khi hắn nổi nóng nói chuyện sẽ không dễ nghe, thậm chí cũng không phải lần đầu tiên nhìn hắn vì Anh Lạc Ngưng hành động như vậy.
Y rõ ràng biết như vậy, nhưng tại sao lại cảm thấy đau lòng?
Hàn Tử Hằng càng ngày càng không thể hiểu nổi bản thân, trước kia Anh Thiên Ngạo nói với y những lời này căn bản không có cảm xúc gì quá lớn, nhưng hiện giờ đồng dạng nói lại làm cho lòng y như bị tổn thương, rốt cuộc là sao?
Y không thể hiểu rõ, chỉ biết bản thân hiện rất mệt mỏi.
Y tự an ủi bản thân phải cố chống đỡ, bởi vì hiện tại là thời cơ giúp Anh bang mở rộng địa bàn, y không thể ngã xuống. Y phải cố gắng giúp đỡ Anh Thiên Ngạo, chỉ cần y có thể nghĩ ra, hoặc là trợ giúp được Anh bang, y sẽ luôn cố gắng làm đến tốt nhất, chỉ vì không muốn để Anh Thiên Ngạo lo lắng ở nhà.
Y tự điên cuồng vù đầu vào công việc, như vậy mới không có thời gian suy nghĩ, sẽ không có loại cảm giác đau lòng.
Sau mấy tháng, thế cục Anh bang mới rốt cục đứng vững, cũng càng mở rộng thêm thế lực, mọi đường khẩu ở Tây Khu hầu hết nằm trong tay bọn họ, Anh bang bây giờ còn lớn hơn trước lúc Lí Khiêm đứng đầu, Anh Thiên Ngạo rốt cục đứng lên làm bá chủ Tây Khu.
Sau khi địa vị được củng cố, tuy rằng trên đạo thượng có rất nhiều người có chủ ý muốn đánh nhau với Anh bang, ngược lại cũng rất nhiều người muốn mượn sức người của hắn.
Hắn cũng không phải người thích cho mượn sức, hắn cùng Lí Khiêm bất đồng ở chỗ, Lí Khiêm cho dù không thích đối phương cũng sẽ khách khí cho mượn một ít, nhưng Anh Thiên Ngạo lại trực tiếp biểu đạt hỉ nộ, một chút mặt mũi cũng không cho, cũng không sợ đắc tội với người ta.
Cho rằng Anh Thiên Ngạo là một mao tiêu tử thích phô trương thanh thế cũng được, nhưng sự thật không phải vậy, mấy ngày nay mọi người nhiều ít đều thấy thủ đoạn của hắn, thái độ làm người của hắn cùng Lí Khiêm đều tính là quang minh lỗi lạc, nhưng so với Lí Khiêm càng hiểu được nên dùng ưu thế Anh bang đến áp chế bọn họ, làm cho bọn họ giận cũng không dám nói gì.
Đơn giản chỉ cần nói chính là, nếu ai dám lỗ mãng, Anh Thiên Ngạo nhất định sẽ cho bọn họ biết cùng Anh bang đối nghịch sẽ có kết cục gì, hắn căn bản không đem mọi người để vào mắt, chỉ cần hắn muốn, ai đối hắn cũng không có biện pháp.
Hắn có thực lực khiến mọi người câm miệng, không ai dám dễ dàng động hắn.
Vì lấy lòng Anh Thiên Ngạo, cách thức gì bọn họ cũng đều dùng tới, đáng tiếc chính là ít khi dùng được, vì khi bọn họ đạt được, Anh bang đạt được cũng không so với bọn hắn ít hơn  là bao, thậm chí còn nhiều hơn.
Sau đó, bọn họ liền đem ý niệm trong đầu chuyển sang hướng khác, đem nữ nhân đưa tới cho Anh Thiên Ngạo, chỉ chờ nữ nhân nhà ai may mắn được coi trọng.
++++++
Ta mệt mỏi quá, có bao nhiêu tiền thì BM chồng, anh chị chồng, em trai chồng mượn hết, không có vốn làm ăn thì quay ra bảo là đi tuần trăng mật tiêu hết tiền, zzz,
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.