Hàn Tử Hằng hiện rất cao hứng vì rốt cục đã có thể chờ tới ngày Hứa Kính Quốc phải ngả bài, không còn trở ngại nào có thể cản trở bọn họ tiêu diệt hắn. Nhưng lại không dự đoán được, đang lúc y muốn nói cho Anh Thiên Ngạo biết thời gian có thể hành động, lại nhận được tin có người mua lại Anh Lạc Ngưng, Hứa Kính Quốc muốn đem Anh Lạc Ngưng bán cho bang chủ Đông Khu.
Hàn Tử Hằng không tin được, cớ gì bang chủ Đông Khu lại biết chuyện Anh Lạc Ngưng bị bắt? Càng không hiểu vì sao còn nhúng tay vào? Cái này thật sự xong đời, vạn nhất Hứa Kính Quốc muốn đem người giao cho hắn, đối phương cũng không phải là nhân vật dễ dàng có thể giao hảo.
Y kiên trì đem sự tình nói cho Anh Thiên Ngạo, giống như y suy nghĩ, Anh Thiên Ngạo sinh khí, phi thường tức giận, y bây giờ đã bị đánh vài quyền, Anh Thiên Ngạo thật không tức đến đánh chết y đi?
“Cậu không phải đã nói tất cả đều ở trong kế hoạch sao? Sao lại như vậy!” Anh Thiên Ngạo nổi giận, hắn sao lại tin tưởng Hàn Tử Hằng?
“Tôi cũng tưởng như vậy...”
“Tưởng cái gì?! Hàn Tử Hằng, ngươi làm mọi chuyện ra như vậy?”
“Chẳng lẽ tôi hy vọng vậy sao?” Hiện tại đối y nổi giận cũng vô dụng a.
“Hàn Tử Hằng, tôi không nên tin cậu!” Anh Thiên Ngạo lạnh lùng nói ra những lời này.
“Cậu có biết ngươi đang nói cái gì không?!” Hàn Tử Hằng không thể tin được hắn cư nhiên đối y nói ra những lời này, người ra quyết định là hắn, chẳng lẽ y lấy dao ép hắn?
“Vậy cậu biết Lạc Ngưng hiện tại có bao nhiêu nguy hiểm không?! Nếu đề bang chủ Đông Khu mang đi thì làm sao bây giờ?!” Anh Thiên Ngạo chỉ cần tưởng tượng đến Lạc Ngưng, liền nhịn không thể khống chế được.
“Lập tức hành động đi! Không thể kéo dài, cứu Lạc Ngưng là trên hết!” Anh Thiên Ngạo ra lệnh.
*-*-*-*-*-*
Hứa Kính Quốc đang vui vẻ, ngày mai chỉ cần đem Anh Lạc Ngưng giao cho đối phương, là hắn có thể đến Đông Khu an nhàn sinh sống, xem ra hắn chỉ nhất thời xui xẻo, lão thiên gia quả nhiên vẫn chiếu cố hắn.
Tin tức trên đạo thượng hắn đương nhiên có nghe qua, Anh Thiên Ngạo này rất âm hiểm, hắn muốn đạo thượng ( người trong giang hồ) chú ý tới hắn, để thuận thế diệt trừ hắn, đáng tiếc a, ngày mai hắn sẽ rời khỏi nơi này, Anh Thiên Ngạo sẽ không có biện pháp đối hắn.
Hứa Kính Quốc đi tới phòng nhốt Anh Lạc Ngưng.
Vừa nghe có người tiến vào, Anh Lạc Ngưng liền đề cao cảnh giác.
Mấy ngày nay cậu mới chính thức sống khá giả chút, bởi vì Hứa Kính Quốc muốn bán cậu, cho nên không cho người đánh cậu, thực may mắn khi cậu có thể chống đỡ được tới giờ phút này, ngày mai cậu rốt cục có thể tự do.
Hứa Kính Quốc thoạt nhìn rất vui vẻ, kế hoạch của cậu cũng rất hoàn mỹ.
“Thật không ngờ ngươi có giá trị như vậy.” Hứa Kính Quốc cười đến thoải mái.
Anh Lạc Ngưng cũng không đáp lại hắn, dù sao cùng người như thế không có gì hay để nói.
Hứa Kính Quốc tâm tình tốt, lấy ghế bên cạnh, thực cẩn thận ung dung ngồi trước mặt cậu, hắn muốn nhìn một chút nam nhân này rốt cuộc có mị lực thế nào mà bang chủ Đông Khu muốn mua cậu, Anh Lạc Ngưng này giá trị một đường khẩu?
Đây là lần đầu tiên Hứa Kính Quốc đánh giá cậu.
Anh Lạc Ngưng làn da phi thường trắng nõn, trong trắng ngoài hồng, khiến tâm tư người ta cảm thấy ngứa ngáy, mái tóc dài được cột cao, rơi xuống vài sợi tóc tôn nên một cỗ mị thái nói không nên lời, dáng người nhỏ dài tinh tế, đôi chân kia tuy rằng lộ ra một ít, nhưng làn da không có lông, thoạt nhìn so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn. Ngũ quan tinh xảo khéo léo, xứng với khuôn mặt trái xoan, thấy thế nào cũng không giống với nam nhân, khó trách lại nhiều nam nhân muốn cậu như vậy, cậu đúng là một món bảo bối.
Nghĩ tới ngày mai hắn phải đưa cho đối phương hưởng dụng, hắn đột nhiên cảm thấy không muốn, tuy rằng hắn không thích nam nhân, nhưng hắn cũng vô pháp không tưởng tượng, Anh Lạc Ngưng khuất phục ở dưới thân hắn là bộ dáng gì? Nhưng lại sợ bính cậu sẽ làm đối phương mất hứng thì thảm.
Nếu không thể làm, vậy để Anh Lạc Ngưng khẩu giao một chút có thể đi?
Hứa Kính Quốc hạ quyết tâm, liền đứng dậy hướng tới gần Anh Lạc Ngưng, đương nhiên cậu không biết trong đầu hắn có tư tưởng tà ác, chỉ nghĩ hắn muốn đối cậu nói một đống lời nhàm chán, nên cậu không lơ là phòng bị.
Thẳng đến khi Hứa Kính Quốc đột nhiên nâng cằm cậu lên, kéo tới gần đũng quần hắn, tay bắt đầu kéo khóa quần, cậu mới cảm thấy sự việc nghiêm trọng.
“Ngươi muốn làm gì?” Anh Lạc Ngưng giận dữ hỏi hắn.
“Giúp thúc thúc liếm đi, Lạc Ngưng.” Hứa Kính Quốc đối cậu cười ghê tởm.
“Ngươi không nên như vậy, ngươi không sợ người mua ta sẽ sinh khí sao?” Cậu có nghe lầm hay không, muốn cậu giúp hắn làm loại chuyện này?
“Cho nên ta mới bảo ngươi giúp ta liếm liếm là được rồi a, đến, nhanh há miệng ba.” Hứa Kính Quốc đè ép đầu của cậu tới gần nơi đũng quần.
“Ta không muốn!” Anh Lạc Ngưng sống chết ngậm chặt miệng, liều chết không theo.
“Tới mặt ngươi còn không biết xấu hổ, mau đưa miệng mở ra!” Hứa Kính Quốc động thủ muốn bài khai cái miệng của cậu, Anh Lạc Ngưng liều chết ngậm chặt miệng, thậm chí còn cắn ngược lại hắn một ngụm ( xong đời nha con),Hứa Kính Quốc một mạch đánh cậu mấy bạt tai.
Anh Lạc Ngưng bị đánh mặt mày tê dại, ngược lại làm cho Hứa Kính Quốc có cơ hội thừa dịp tiến tới cạy miệng cậu, đem cái thứ vừa đen vừa thối tiến vào.
Miệng bị dị vật nhồi vào,Anh Lạc Ngưng chỉ cảm thấy tất cả lý trí đều bị đứt, cậu không có cách nào nhịn được nữa, vì thế cậu quyết tâm, dùng sức cắn một phát, trong miệng nhất thời tràn ngập mùi máu tươi, còn nghe được tiếng kêu thảm thiết của Hứa Kính Quốc truyền đến. ( lần này thì pê cmn đê nha con).
Hứa Kính Quốc lập tức đẩy cậu ra, hung hăng kéo cậu đứng dậy, đánh cậu văng tới cạnh tường, đau đến đứng không được, sau đó Hứa Kính Quốc rút ra dao nhỏ bên hông muốn đâm cậu.
Trong nháy mắt, Anh Lạc Ngưng cảm thấy sẽ xong đời. Cậu không muốn chết a.. .( Ta tưởng ngươi không sợ chết hả???)
Chính là, kỳ tích đã xảy ra.
Không biết Anh Mị Sí từ nơi nào lao tới đá rơi con dao Hứa Kính Quốc cầm trên tay, đá hắn quỳ rạp trên mặt đất. ( Vỗ tay, vỗ chân, anh hùng cứu mĩ nhân)
“Lạc Ngưng!” Anh Mị Sí xông lên phía trước ôm lấy cậu, cả người phẫn nộ đến không ngăn được run rẩy.
“Ta không sao... Nhị ca...” Anh Lạc Ngưng đối hắn suy yếu cười cười, xem ở trong mắt Anh Mị Sí càng đau lòng mà thôi.
Anh Thiên Ngạo cũng đến đây, chỉ thấy mặt hắn lạnh lùng, cầm súng lục nhắm ngay đầu Hứa Kính Quốc ( tính pằng pằng pằng),khiến Hứa Kính Quốc biến mất trên thế giới này.
Nhưng Hàn Tử Hằng lại cầm tay hắn không cho hắn nổ súng, cũng đối hắn nói gì đó, Anh Thiên Ngạo mới cực kỳ không muốn dừng lại.
Giây tiếp theo, Anh Mị Sí liền mất đi lý trí đối Hứa Kính Quốc mãnh liệt đạp đạp đạp, hạ thể hắn máu chảy đầm đìa, nhưng rất nhanh đã bị Hàn Tử Hằng ngăn lại.
Hàn Tử Hằng mang Hứa Kính Quốc về, hạ màn!.
+++++++