Chương trước
Chương sau
Hoàng Khai cũng không có đối y làm ra chuyện gì quá mức, điều này làm y nhớ tới ngày đầu tiên tới đây, Hoàng Khai nói qua những lời kia. Cho nên y hỏi lại Hoàng Khai một lần, nếu y đem toàn bộ bản thân đưa cho hắn, hắn có tài cán gì giúp Anh Bang tới trình độ nào?.
Hoàng Khai chỉ cười cười đáp lại y, nếu y khiến hắn vừa lòng, y muốn cái gì hắn cũng cho y cái đó.
Hoàng Khai trả lời rất rõ ràng, khiến y nghĩ thế nào cũng cảm thấy sẽ có cạm bẫy, y chỉ là một Hàn Tử Hằng sao có thể có mị lực lớn như vậy?
Nhưng trong khoảng thời gian ở chung, y biết Hoàng Khai không nói giỡn, hơn nữa ánh mắt hắn luôn có điểm nóng rực. Hơn nữa, y để Hoàng Khai hôn ôm, hắn cũng đã giúp bọn y lới vài mối, y không khỏi suy nghĩ, nếu y phó xuất nhiều hơn, Hoàng Khai hẳn sẽ cho Anh bang nhiều hơn đi?
Nhưng y vừa do dự vừa sợ hãi.
Hoàng Khai cũng nhìn ra, vì thế hắn đối Hàn Tử Hằng nói, hãy suy nghĩ lại cho tốt, nghĩ xong hãy đến tìm hắn.
Cho nên hiện tại, y hiểu rõ, dù sao cũng giống như cùng Anh Thiên Ngạo, chỉ đau, như một cắn nhẫn lại liền qua?.
Lúc Hoàng Khai vào, con đối y nói tiếng cởi quần áo ra.
Hàn Tử Hằng đã hạ quyết tâm, nhưng vẫn cảm thấy trước mặt hắn cởi quần áo rất quái lạ, cho nên y xoay người chậm rãi cởi, thẳng đến khi toàn thân trần như nhộng.
Hoàng Khai ở phía sau đầu nhìn chằm chằm vào y, cũng chưa nói cái gì.
Dáng người Hàn Tử Hằng tuyệt không gầy yếu, thoạt nhìn là người có vận động, mỗi một đường cong thoạt nhìn đều hoàn mỹ, dáng người như vậy khiến hắn thực vừa lòng, lại có lực hút của người trẻ tuổi.
Hàn Tử Hằng thì nghĩ, không biết trước kia nữ nhân ở dưới thân y cởi sạch cho y xem, có loại cảm giác này không? Tại sao y cảm thấy thực mất mặt...?
Hoàng Khai đến gần y, từ sau lưng bao quát phần eo, cằm tì lên lưng y, chậm rãi cọ cọ.
Cằm Hoàng Khai được cạo thực sạch sẽ, cọ ở trên người không khiến y khó chịu, chân chính không thoải mái chính là Hàn Tử Hằng không ngừng ý thức hiện tại là một người nam nhân đang ôm y, tính toán cùng y làm loại chuyện kia.
Nhưng giờ có thể làm sao? Đều đã ra tình trạng này.
“Cậu rất đẹp.” Hoàng Khai nói, cũng bắt đầu hôn lưng y.
Hàn Tử Hằng chỉ cảm thấy có cỗ xúc động muốn cào tường, bị nam nhân nói bản thân xinh đẹp là như thế nào?
Hoàng Khai đưa tay ra trước ngực y tìm kiếm, xoa xoa hai khỏa hồng môi kia. Hàn Tử Hằng cũng không biết có khẩn trương quá không, lập tức đã bị hắn sờ ngạnh lên.
Hoàng Khai thực vừa lòng cười cười, tiếng cười từ sau lưng y truyền đến, khiến y run run.
Kháo! Tại sao cảm giác cùng Anh Thiên Ngạo làm lại không giống nhau? Sao y cảm thấy khẩn trương muốn chết?
Hoàng Khai hôn lưng y vài cái, bắt đầu chuyển qua cổ y, lúc này mới phát hiện dấu vết trên cổ y không giống trước? Động tác có điểm chần chờ.
Hắn buông tay ra, sau đó lui vài bước, cũng phát hiện tư thế Hàn Tử Hằng hiện tại có điểm kỳ quái.
Tình huống thực rõ ràng, không cần phải nói hắn cũng biết, Hàn Tử Hằng đã bị chạm qua!
“Đem quần áo mặc vào.” Hoàng Khai nhất thời cảm thấy hứng thú toàn bộ tiêu tan, lạnh lùng nói.
“Cái gì?” Hàn Tử Hằng không biết vì sao, nhưng không khí nhất thời đã trở nên ngưng trọng.
“Đừng để tôi nói lại lần nữa, mặc quần áo vào!”

Hàn Tử Hằng tuy rằng không rõ, nhưng vẫn theo lời Hoàng Khai đem quần áo từng cái mặc vào.
Khi y nhìn lại sắc mặt Hoàng Khai, y biết Hoàng Khai mất hứng. Nhưng y không biết Hoàng Khai bị làm sao, cũng không tính toán hỏi.
Trong khoảng thời gian ở chung, y phát hiện có đôi khi cảm xúc của Hoàng Khai lên xuống thất thường.
Ngược lại là Hoàng Khai đi đến trước mặt y, không lưu tình chút nào cho y một cái tát.
Hàn Tử Hằng kinh ngạc nhìn hắn.
“Cậu với ai làm?” Hoàng Khai lại dùng thanh âm lạnh lùng hỏi.
Câu này khiến Hàn Tử Hằng hiểu rõ tất cả, nhìn Hoàng Khai lạnh lùng như thế, sẽ khó thu phục.
“Cái gì?” Mặc kệ như thế nào, không thể để hắn nhìn ra y sợ hãi.
“Cậu nghĩ rằng tôi không nhìn ra cậu còn sạch sẽ hay không?” Hoàng Khai ngày càng lạnh lùng hơn.
“Như vậy, ngài muốn như thế nào?” Hàn Tử Hằng hỏi hắn.
“Cậu trở về đi, bị người chạm qua gì đó tôi không thích.”
Hàn Tử Hằng nếu biết người này có tính khiết phích, y sống chết cũng không để Anh Thiên Ngạo bính, hại tâm huyết của y bị uổng phí.
Nhưng, lại không thể bỏ qua như vậy được.
“Tôi sai rồi, mời ngài xử phạt tôi đi.” Hàn Tử Hằng hướng hắn cúi đầu.
Hoàng Khai nhìn y một cái, lại hỏi y.
“Là theo Anh Thiên Ngạo làm sao?”
“Phải” Tuy rất muốn trả lời, nhưng vì đại cục nên phải nhẫn nại.
Hoàng Khai lại cho y một cái tát, liên tục hai chưởng, khí lực lại không nhỏ, đã có thể nhìn ra khóe miệng Hàn Tử Hằng chảy ra tý máu.
“Cậu nên ra ngoài.” Hoàng Khai nói.
“Không đi, nếu đánh tôi có thể cho ngài hết giận, ngài liền đánh đi.” Hàn Tử Hằng quyết tâm.
“Cho dù bị tôi đánh chết cũng không quan hệ?” Hoàng Khai nheo lại mắt nhìn y.
“Vậy ngài đánh chết tôi đi.” Hàn Tử Hằng như trước cúi đầu.
Hoàng Khai giơ tay lên định tát vào mặt y, nhưng lại thả xuống.
Một hồi lâu sau, hắn mới mở miệng hỏi Hàn Tử Hằng một vấn đề.
“Cậu, tại sao lại vì Anh gia hy sinh đến thế này? Thậm chí bán đứng chính mình? Cậu bất qúa chỉ là bảo tiêu mà thôi?”
Vấn đề này, lại khiến Hàn Tử Hằng không thể nào trả lời.
Y chưa từng hỏi qua vấn đề này, y chỉ biết rằng, tài cán vì Anh Thiên Ngạo làm, y nhất định sẽ đi làm, về phần lý do, không trọng yếu.
” Cậu thích Anh Thiên Ngạo sao?” Ngữ khí Hoàng Khai hỏi đã không lạnh lùng như nãy, là loại thản nhiên cùng bi thương...
“Hắn là chủ tử của tôi, tôi phục tùng hắn.”
Vấn đề này, Hàn Tử Hằng cũng không đặc biệt quan tâm, dù sao Anh Thiên Ngạo nói gì thì y làm đó, từ ngày theo hắn trở thành bảo tiêu đã bắt đầu như vậy.
“Chẳng lẽ vì nam nhân kia, có thể ngay cả mạng cậu cũng không cần?” Hoàng Khai lại hỏi.
“Phải” Hàn Tử Hằng trả lời hắn. Thân là bảo tiêu thì vì chủ tử bán mạng không phải đúng sao?
“Thật sự...” Hoàng Khai muốn nói y thật sự rất ngu, lại bị một tiếng động đánh gãy.
Cửa đột nhiên bị đạp mở ra, Anh Thiên Ngạo đứng ở ngoài đó.
Anh Thiên Ngạo liếc mắt một cái liền nhìn ra khóe miệng Hàn Tử Hằng chảy máu cúi đầu đứng ở trước mặt Hoàng Khai.
“Mới nói tới đã xuất hiện?.” Hoàng Khai lại dùng một trận cười lạnh.
Hoàng Khai đột nhiên đi tới phía Anh Thiên Ngạo, nghĩ tới Hàn Tử Hằng bị hắn chạm qua, cũng muốn quang hắn một cái tát, nhưng Hàn Tử Hằng đã sớm che ở trước mặt hắn, lại trúng một cái tát của Hoàng Khai.
Cái này, y đã trúng tới ba cái tát.
Anh Thiên Ngạo nâng cằm Hàn Tử Hằng lên, thấy mặt y sưng, khóe miệng còn rớm máu, không khỏi phát hỏa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.