Anh Mị Sí bây giờ đã nhận ra Hàn Tử Hằng quái dị, hơn nữa Hàn Tử Hằng lại không ngồi xuống, hắn lập tức liên tưởng tới...
“Hàn Tử Hằng...Sẽ không phải anh..” Anh Mị Sí cố ý kéo dài thanh âm.
Hàn Tử Hằng căng thẳng, chẳng lẽ bị nhìn ra gì đó?
“Quả nhiên là bị táo bón đúng không!” Anh Mị Sí tự cho là đúng tiếp tục nói.
Cơm trong miệng Anh Húc Kì phun ra, hơn nữa phun ở chính trên mặt Anh Mị Sí, lúc ăn cơm nói mấy cái này rất mất vệ sinh a?
“Anh Mị Sí, cậu còn dám mở miệng, tôi sẽ không khách khí.” Anh Thiên Ngạo cảnh cáo hắn. Hắn thủy chung cảm thấy, ở đâu có Anh Mị Sí ở đó sẽ ầm ĩ...
Anh Mị Sí đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng ăn cơm, trong nhà, người duy nhất hắn sợ chính là đại ca.
“Tử Hằng ca, anh ở chỗ Hoàng Khai có khỏe không?” Anh Lạc Ngưng mở miệng hỏi.
“Hắn đối với anh thế nào?” Anh Dạ Mạc cũng quan tâm.
“Tôi không sao. Đúng rồi, Hoàng Khai có lới mối cho Anh bang không?”
Hàn Tử Hằng lúc này mới nhớ y quên hỏi Anh Thiên Ngạo chuyện này, di động bị lấy, liên lạc không hơn, cũng không biết Hoàng Khai nói thật hay giả, cũng không thể không công bị sỗ sàng còn không được gì!
“Có, nhưng không đến nơi đến chốn.” Anh Thiên Ngạo nói. Chỉ toàn một ít tiểu già không có nhiều tác dụng.
“Phải không... Tôi đã biết...”
Tâm tư Hàn Tử Hằng hơi lay động, hắn nhớ tới lời Hoàng Khai từng nói, xem ra vẫn nên làm như vậy mới có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-phuc-tong/1836434/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.