Ngọc Linh nghe tới đây mà thấy lòng chua xót.
Sau đó hai mắt cô bỗng đỏ bừng, cô dang hai tay ra, nhào lên ôm chầm lấy cổ của người đàn ông này.
Dịch tổng không ngờ cô sẽ làm vậy, suýt thì không vững tay làm cô nhỏ ngã xuống đất.
“Em làm gì vậy? Cẩn thận cơ thể em.”
Ngọc Linh cũng biết ban nãy bản thân có hơi xúc động, nhưng biết làm sao được.
Cô nghẹn ngào.
“Người ta nói phụ nữ có thai tính khí thất thường, tất cả là do anh.”
Nghe cô nói vậy, Dịch tổng hơi ngớ ra, sau đó cực kì vui vẻ mà ôm chầm lấy cô.
“Đúng, tất cả là do anh, là do anh hết, bảo bối vất vả rồi.”
Nghe cô nói như vậy là Dịch Thế Dương hiểu, cô đã chấp nhận rồi.
Anh biết cô còn nhỏ, tính tình xúc động đôi khi không kiềm nén được, việc cô bỏ đi cũng là do cô chưa chấp nhận được rằng bản thân đã mang thai.
Anh hiểu và cũng rất thông cảm cho cô, vốn Dịch tổng còn nghĩ bản thân phải vừa dỗ vừa lừa cô, sau đó an ủi khuyên nhủ để cô gái nhỏ không còn lo lắng nữa. Nhưng ngay sau đó anh đã biết, cô đã không còn ý nghĩ hỗn loạn ban đầu nữa rồi.
Cô chấp nhận đứa nhỏ của hai người rồi...
Không thể nói rõ được cảm xúc bây giờ của Dịch tổng là như thế nào, vui vẻ ư? Đương nhiên là vui vẻ đến mức không từ ngữ nào có thể diễn tả được rồi, thậm chí còn là hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-cung-chieu-dong-song/3483352/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.