Sau khi nói chuyện với mẹ và phát hiện mẹ cũng rất vừa ý Dịch Thế Dương làm cô cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Ngọc Linh không biết rằng cảm giác của bản thân là gì, cô chỉ cảm thấy vui vẻ vì mẹ của cô đánh giá Dịch tổng rất cao, là một người cô có thể phó thác.
Bất giác, Ngọc Linh lại nhớ tới ngày hai người đăng kí kết hôn.
Cô và anh đã nói qua, cô kết hôn vì muốn để Dịch Văn Lâm tức chết, còn Dịch Thế Dương lấy cô cũng vì để tránh người nhà thúc giục.
Hai người chưa bên nhau được bao lâu nhưng Ngọc Linh lại thấy bản thân đã bắt đầu dựa dẫm vào anh rồi. Nếu như một ngày nào đó, hai người thực sự ly hôn như lời đã nói lúc đầu thì cô không biết bản thân nên có suy nghĩ và cảm xúc gì.
Chỉ có điều, mới nghĩ tới lúc đó là cô đã cảm thấy khó chịu và buồn bực.
Ngọc Linh không cho rằng bản thân cô đã yêu Dịch tổng, có vẻ như, đó chỉ là một thói quen. Do cô đã dựa dẫm và bên cạnh Dịch Thế Dương một thời gian nên mới sinh ra cảm giác này chăng?
Việc này nhanh chóng bị Ngọc tiểu thư ném ra sau đầu, dù sao ngày đó cũng chưa tới, cô việc gì phải suy nghĩ nhiều làm chi cho mệt đầu.
Hơn một tháng sau, Ngọc Linh và Dịch tổng vẫn như vậy.
Hai người ai cũng có những công việc riêng, hiện tại Ngọc Linh đã bắt đầu đi học trở lại, cô và Dịch Thế Dương đều không có thời gian ở bên nhau nhiều như lúc trước.
Trong khoảng thời gian này, Ngọc Tử Hành có gặp cô mấy lần, nói rằng anh có việc nên sẽ chuyển tới thành phố khác một thời gian, kêu cô có chuyện gì thì đến đó tìm anh.
Dù sao ba mẹ không có ở trong nước, tập đoàn nhà họ Ngọc ở quốc nội đều do một tay Ngọc Tử Hành chống đỡ nên không tránh khỏi việc phải đi đây đi đó nhiều.
Ngọc Linh thương anh trai và ba mẹ lắm, nhưng cô không có khiếu bên mảng kinh doanh nên cũng không giúp gì được cho họ.
Thêm vào đó dạo gần đây Ngọc Linh cứ cảm thấy cơ thể hơi mệt mỏi, cô còn nghĩ do bản thân không thích nghi được với việc bận rộn mỗi ngày.
Nhưng sắc mặt cô lại không tránh được ánh mắt tinh tường của Dịch Thế Dương.
Thấy cô có dấu hiệu chán ăn và bỏ bữa, Dịch Thế Dương như ngộ ra điều gì đó.
Trên khuôn mặt điển trai của người đàn ông là sự vui vẻ không thể che dấu, anh hơi cong khóe miệng. Nhưng lúc Ngọc Linh nhìn qua thì lại cố tình thể hiện như bình thường.
Ngày hôm sau, Dịch tổng cưỡng ép Ngọc tiểu thư tới bệnh viện để khám bệnh.
Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới bây giờ, Ngọc Linh và bệnh viện là hai thứ không đội trời chung.
Cô không thích tới nơi đầy mùi thuốc sát trùng như bệnh viện, một phần vì lúc nhỏ cô hay ốm vặt nên sau này mới sinh ra cảm giác sợ hãi.
Lúc Ngọc Linh bị Dịch Thế Dương bế từ trong nhà ra ngoài xe thì cô không ngừng la hét.
“Anh thả em xuống, em không đi bệnh viện, mau thả em xuống...”
Dịch Thế Dương vẫn cứng rắn ôm lấy cô, dù cô gái nhỏ có giãy giụa thế nào cũng không thể tránh khỏi vòng tay của anh.
“Em mệt mỏi mà còn không chịu nói với anh, nếu anh không phát hiện ra thì em còn định dấu tới bao giờ nữa? Hôm nay em không đi cũng không được.”
Ngọc Linh đương nhiên không chịu.
“Anh là đồ đáng ghét, mau buông ra, anh buông ra, em tự đi.”
“Anh không tin, anh buông em ra thì em sẽ chạy ngay chứ gì?”
Hai người ầm ĩ từ nhà ra tới xe, lúc Ngọc Linh được đặt xuống ghế phó lái và thắt dây an toàn cô vẫn chưa thôi ý định bỏ trốn.
Nhưng Dịch Thế Dương đã nhanh chân hơn cô, lúc cô đang chuẩn bị cởi dây an toàn thì xe đã phóng vút đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]