Phòng của tổng giám đốc nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà Dịch thị. Theo như lời của Dịch Thế Dương thì đây là tầng sáu mươi, quả thật là cao ngất trời.
Từ cửa sổ sát đất nhìn xuống dưới, Ngọc Linh không chỉ nhìn thấy hết khung cảnh hoa lệ của thủ đô mà còn có thể thấy được chút mây bị gió thổi tạt qua đây.
Thấy Ngọc Linh có vẻ thích, lão cáo già Dịch Thế Dương lại bắt đầu ra chiêu dụ dỗ con mồi.
“Có phải khung cảnh ở đây rất đẹp không?”
Ngọc Linh gật gật đầu, thật sự rất đẹp.
“Vậy em có muốn thường xuyên tới đây ngắm cảnh với anh không?”
Ngọc Linh đang tính gật đầu tiếp cái nữa, nhưng đến đây bèn dừng lại.
Cô xoay người nhìn ông xã nhà mình, thấy anh không có vẻ gì là chột dạ khi mới đi lừa người.
“Không, hôm nay là anh bắt em tới đây, sau này em không thèm tới nữa.”
“Thật không?” Dịch Thế Dương ra vẻ tiếc hận. “ Đến chiều tối cảnh ở đây còn đẹp hơn đó, em không muốn xem thử sao?”
“Không muốn.”
“Thật là đáng tiếc, anh còn tính cho người bắn pháo hoa cho em xem từ góc này đấy. Em không biết đâu, từ chỗ em nhìn ra, pháo hoa trên trời gần sát đấy, không phải địa điểm nào cũng có thể nhìn được khung cảnh này đâu.”
Ngọc Linh chần chừ, nhưng cô không từ chối ngay như lần trước nữa, chỉ phụng phịu ngồi một bên uống trà.
Được rồi, anh thắng.
Dịch Thế Dương cũng cười, sau đó ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-cung-chieu-dong-song/3483327/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.