Dịch lão gia không ngờ bản thân sẽ có ngày này.
Ông ta nhìn thấy hàng xóm xung quanh đang nhìn mình, cảm giác nhục nhã dâng lên trong lòng.
Ông ta dơ tay chỉ thẳng tên vệ sĩ áo vest đen đang đứng đằng sau cánh cổng sắt.
“Mấy người làm cái gì vậy hả? Mau mở cửa ra ngay cho tôi? Sao mấy người dám nghe lời mụ đàn bà đó hơn tôi, là ai đã trả lương cho mấy người hả?”
“Thưa Dịch lão gia, người thuê chúng tôi là phu nhân, người trả lương cho chúng tôi cũng là phu nhân chứ không phải ông.”
Giọng tên vệ sĩ dõng dạc khiến cho người xung quanh chỉ trỏ càng nhiều.
Những lúc như thế này, hình ảnh một người đàn ông ăn bám vợ mình càng được thể hiện một cách rõ ràng và hài hước.
Dịch lão gia từng được bao người kính trọng thì cũng thế thôi.
Dịch Văn Lâm ngượng ngùng vô cùng khi phải hứng chịu ánh mắt xem kịch vui của người xung quanh.
Hắn ta giật giật góc áo của Dịch lão gia, muốn ông đừng tìm mất mặt nữa nhưng ông ta lại không nghe.
“Mày giật cái gì hả thằng vô dụng này, tất cả là tại mày đấy.”
Dù ông ta có hò hét thế nào thì vệ sĩ cũng không chịu mở cửa. Tất cả đồ đạc của ông ta cũng đã bị ném ra ngoài, trừ quần áo và giày dép ra thì không có tới một phân tiền.
Thẻ tín dụng ông ta vì sĩ diện nên đã đưa hết cho mấy ả nhân tình, thế nên mấy năm nay ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-cung-chieu-dong-song/3483321/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.