“Mày cút ra ngoài cho tao, từ giờ trở đi đừng đặt chân đến đây thêm một lần nào nữa.”
Dịch lão gia tức tới mức hai tay cũng run run.
Dịch Văn Lâm thấy vậy liền tiến lên vỗ lưng ông ta, quạt gió thổi lửa.
“Ông nội, ông đừng tức giận nữa, sẽ hại đến thân thể lắm.”
Dịch tổng vẫn ngồi xem trò vui, anh ngả người vào ghế nhìn đôi ông cháu thâm tình.
Mà cũng không đúng, theo lý thì là đôi ba con. Ngoài Dịch Văn Lâm ra thì ai cũng biết hắn ta là con rơi của Dịch lão gia.
Đúng là chuyện nực cười nhất trong thiên hạ.
“Dịch Văn Lâm, tôi nghĩ cậu nên sửa lại cách gọi đi thôi, người trước mặt cậu không phải ông nội cậu đâu.”
Trước đây Dịch Thế Dương còn có hứng thú muốn xem một màn chó cắn chó. Nhưng bây giờ anh đã không còn thời gian và sức lực để xem đám người này vạch mặt nhau nữa.
Vậy chi bằng để anh ra tay, một lần đẩy nhanh tiến độ.
Dịch lão gia sau khi nghe thấy mấy lời này thì cánh tay ông ta càng run một cách dữ dội hơn.
“Mày... mày biết cái gì rồi?”
Ông ta phải dùng rất nhiều công sức để đưa Dịch Văn Lâm về, còn nhét nó dưới danh nghĩa của Dịch Thế Dương.
Tuy việc để con riêng của ông ta với tình nhân gọi con trai với vợ một tiếng ba nuôi làm ông khó chịu, nhưng vì kế hoạch dài lâu. Vì tương lai một lần nữa nắm toàn bộ nhà họ Dịch trong tay, ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-cung-chieu-dong-song/3483319/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.